LONG UY CHIẾN THẦN



Lê Hùng Thanh và Lê Hồng Ngọc đều rất biết ơn Lưu Bảo Thông, chưa kể Kiều Vy và gia đình cô bé.

Kiều Vy vốn tưởng rằng cả đời này mình sẽ không thể đứng lên được lần nào nữa, nhưng Lưu Bảo Thông có thể khiến cô bé có thể đứng lên được, điều này giống như là đã làm cô bé sống lại vậy.

Lúc này Ánh Hạ đã vội vàng đến bệnh viện.

“Lê Uy Long, không ngờ lại gặp anh ở đây! Anh tới bệnh viện làm gì vậy?” Ánh Hạ ngạc nhiên khi nhìn thấy Lê Uy Long xuất hiện ở trong phòng bệnh của Lê Hùng Thanh, nên hỏi.

“Lần trước không phải là tôi đã đỡ một phát đạn cho cô sao? Vết thương vẫn chưa lành nên tôi đến bệnh viện kiểm tra. Vậy cô đến bệnh viện làm gì vậy?” Lê Uy Long hỏi.

“Tôi đến đây để tìm Lê Hồng Ngọc.” Ánh Hạ nói.

“Cô đến tìm cô giáo tôi làm gì thế?” Lê Uy Long kinh ngạc, hỏi.


“Lê Hồng Ngọc là cô giáo của anh sao?” Ánh Hạ cũng có chút kinh ngạc.

“Đúng vậy, cô ấy là giáo viên chủ nhiệm của tôi ở trường trung học.” Lê Uy Long nói.

“Vừa đúng lúc, tôi đang tìm cô ấy để lấy một số thông tin về vụ án.” Ánh Hạ nói.

Lúc này Lê Hồng Ngọc cũng đang ở trong phòng, nghe Ánh Hạ nói muốn tìm hiểu vụ án, liền hỏi: “Tôi chính là Lê Hồng Ngọc, cô muốn tìm tôi để hỏi vụ án gì?”

“Xin chào, cô giáo Lê Hồng Ngọc. Tôi là Ánh Hạ, giám đốc công an thành phố. Tôi đến đây để tìm hiểu về vụ án của Kiều Vy, một nữ sinh trong lớp của cô, người đã nhảy lầu nửa năm trước.” Ánh Hạ nói.

Kể từ khi cô ấy nhậm chức giám đốc công an thành phố, cô ấy đã xét duyệt lại nhiều vụ án oan mà Hoàng Minh Yên để lại.

Cô ấy phát hiện ra có nhiều nghi vấn trong vụ Kiều Vy nhảy lầu, rất có thể đây là một vụ án oan nên cô ấy đến bệnh viện tìm hiểu thông tin của Lê Hồng Ngọc.

Lê Hồng Ngọc hơi kinh ngạc, cô không ngờ là Ánh Hạ, giám đốc mới của công an thành phố, lại đích thân hỏi về vụ án này.

Lê Uy Long cũng kinh ngạc, không ngờ Ánh Hạ lại đột nhiên lại tới đây điều tra vụ án này.

“Cô muốn biết chuyện gì thì cứ hỏi!” Lê Hồng Ngọc nói.

“Lý do Kiều Vy nhảy lầu, có phải là bị cô chửi rủa nên mới nhảy lầu không?” Ánh Hạ hỏi.

“Không phải” Lê Hồng Ngọc phủ nhận.

“Vậy thì cô bé đã trải qua chuyện gì, rốt cuộc là vì sao mà lại phải nhảy lầu vậy?” Ánh Hạ lại hỏi.


“Đó là bởi vì có một cậu bé tên là Bùi Thái Khang muốn xúc phạm cô bé ở trong lớp học. Cô bé đã phải lầu để có thể thoát khỏi móng vuốt của Bùi Thái Khang.” Bây giờ đang có cơ hội để rửa sạch tội danh này, đương nhiên cô ấy sẽ nói thật với Ánh Hạ.

Nghe được những lời như vậy của Lê Hồng Ngọc, Ánh Hạ càng cảm thấy đây thực sự là một vụ án oan.

“Bùi Thái Khang có phải là con trai của Bùi Phú Quý ở thành phố Đà Lạt không?” Ánh Hạ hỏi lại.

“Đúng vậy, chính là cậu ấy.” Lê Hồng Ngọc nói.

“Nếu không phải là lỗi của cô, tại sao lúc trước cô lại đồng ý với bản án vậy?” Ánh Hạ lại hỏi.

Lê Hồng Ngọc có chút không nói nên lời: “Phải hỏi Hoàng Minh Yên, giám đốc cũ của các người, đây chính là do ông ta quyết định vụ án này.”

Ánh Hạ cũng không nói lên lời được, trong lòng thầm nghĩ, Hoàng Minh Yên đã chết rồi, hỏi làm sao được chứ?

“Vậy tại sao Hùng Dũng, hiệu trưởng trường của cô lại nói rằng Kiều Vy đã không thể chịu đựng được sau khi bị cô chửi bới vậy?” Ánh Hạ hỏi lại.

“Nếu tôi đoán không nhầm thì chính Bùi Phú Quý đã mua chuộc hiệu trưởng Hùng Dũng và cựu giám đốc Hoàng Minh Yên của các người, để cho tôi nhận hết trách nhiệm.” Lê Hồng Ngọc nói.

“Nếu sự thật đúng như lời cô nói, tôi nhất định sẽ trả lại sự trong sạch cho cô.” Ánh Hạ nói.

“Giám đốc Ánh Hạ, cô đúng là một giám đốc tốt! Con gái tôi thực sự bị oan, cô phải lấy lại sự trong sạch cho nó!” Lúc này, Lê Hùng Thanh nói.

“Tôi sẽ làm, mọi người yên tâm đi.” Ánh Hạ nói.

“Bố tôi bởi vì đi khắp nơi để kêu oan cho tôi, nên đã bị người ta đánh cho trọng thương phải nằm viện.” Lê Hồng Ngọc nói.


“Ừm, vụ án này có chút phức tạp, nhưng tôi rất muốn làm cho rõ ràng. Cô có bằng chứng nào chứng minh việc Bùi Thái Khang ép Kiều Vy nhảy lầu không?”, Ánh Hạ lại hỏi.

“Tôi không có bất kỳ bằng chứng nào. Kiều Vy đang ở phòng bên cạnh. Cô có thể hỏi cô bé, cô bé chính là người liên quan”, Lê Hồng Ngọc nói.

“Được rồi, vậy tôi đi hỏi cô bé.” Ánh Hạ nói xong, rồi đi đến phòng bên cạnh, hỏi thăm Kiều Vy.

Sau một số câu hỏi, Ánh Hạ nhận thấy rằng những gì Kiều Vy đã nói đều giống với Lê Hồng Ngọc. Hơn nữa, Kiều Vy luôn khẳng định rằng Lê Hồng Ngọc là một giáo viên rất tốt.

Điều này khiến Ánh Hạ cảm thấy vụ án này càng kỳ lạ. Nạn nhân thậm chí còn nói Lê Hồng Ngọc là một giáo viên tốt, vậy thì Lê Hồng Ngọc chắc chắn đã bị xử oan!

“Vụ này cô không thể làm gì được đâu, cô không cần phải điều tra nữa, tôi sẽ tự xử lý.” Lê Uy Long nói với Ánh Hạ.

“Anh định xử lý như thế nào?” Ánh Hạ kinh ngạc, hỏi.

“Tôi có cách của tôi. Trong trường hợp này, cho dù cô có phát hiện ra là do hai bố con Bùi Phú Quý và Bùi Thái Khang gây ra, cô có thể bắt được họ không? Cô có dám bắt họ không? Đừng quên, Bùi Phú Quý ở thành phố Đà Lạt là nắm tay thứ năm!” Lê Uy Long nói.






Bình luận

Truyện đang đọc