LONG UY CHIẾN THẦN

Bình Loan nhìn người của mình vừa rồi bị giết và bị thương nhiều như vậy, cô ta trong lòng tràn đầy tức giận, cuối cùng bây giờ cũng có cơ hội trút giận, vì thế cô ta cũng xông lên cùng với các nữ binh của đội đặc công Phượng Hoàng cùng nhau giết địch.

Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng đột nhiên nghe thấy tiếng súng dữ dội từ bên ngoài truyền tới, điều này khiến cả hai đều vô cùng hiếu kì.

“Nhược Mai, tại sao bên ngoài đột nhiên có tiếng súng dữ dội như vậy?” Nguyễn Tú Hằng hỏi.

“Chắc là quân tiếp viện của chúng ta đến rồi.”Chu Nhược Mai nói.

“Lê Uy Long đã đem binh lính đi hết rồi, viện binh này từ đâu đến được chứ?” Nguyễn Tú Hằng lại hỏi.

“Tớ cũng không biết!”Chu Nhược Mai nói.

Advertisement

“Chúng ta nhòm qua cửa sổ xem sao!” Nguyễn Tú Hằng thực sự rất tò mò, nhẹ nhàng đi tới kéo rèm cửa.

Chu Nhược Mai cũng tò mò chạy đến bên cửa sổ xem xét tình hình bên ngoài.

Cô chỉ thấy Hà Ngọc Vinh là người tiên phong, dẫn đầu đội đặc công Phượng Hoàng đang một đường đi tới đây!

“Hóa ra là Hà Ngọc Vinh dẫn đội đặc công Phượng Hoàng tới hỗ trợ!” Nguyễn Tú Hằng kinh ngạc, vui mừng nói.

Advertisement

“Ừ! Không ngờ lại là Hà Ngọc Vinh ra tay cứu nguy vào thời khắc sinh tử này.”Chu Nhược Mai đáp.

“Có cả Đội trưởng Bình nữa, cô ấy cũng đến rồi!” Nguyễn Tú Hằng nhìn thoáng qua Bình Loan đang kề vai sát chiến bên cạnh Hà Ngọc Vinh.

Chu Nhược Mai cũng nhìn thấy Bình Loan đang xông pha chiến đấu với Nguyễn Tú Hằng, thấy hai người các cô hiên ngang mạnh mẽ, dũng cảm giết địch, khiến cô càng thêm cảm thán và khâm phục họ.

“Thực sự là phụ nữ không thua kém gì đấng mày râu, làm phụ nữ là phải giống như bọn họ vậy.”Chu Nhược Mai nói.

“Tất cả bọn họ đều đã trải qua huấn luyện đặc biệt đó, vậy nên mới anh dũng thiện chiến như vậy.” Nguyễn Tú Hằng tiếp lời.

“Tớ thực sự hối hận vì hồi đó đã không đi tham gia nghĩa vụ quân sự.”Chu Nhược Mai tiếc nuối nói.

“Cậu là tiểu thư nhà giàu, làm quân nhân không thích hợp với cậu. Cậu không thể chịu đựng được loại khó khăn, gian khổ như vậy đâu.” Nguyễn Tú Hằng nói.

“Ai nói tớ không chịu được gian khổ? Đợi lúc nào Lê Uy Long trở về, tớ sẽ bảo anh ấy huấn luyện tớ, tớ cũng muốn trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ.”Chu Nhược Mai phản bác.

“Cậu ngoan ngoãn mà làm vợ Hộ soái của cậu đi, sinh cho anh ấy một đứa con, nghe chồng dạy con là được rồi, còn đòi làm nữ cường nhân (một người phụ nữ mạnh mẽ) gì chứ?” Nguyễn Tú Hằng nói.

“Cậu không hiểu, nếu tớ không trở nên mạnh mẽ hơn, tớ cảm thấy không xứng với Lê Uy Long một chút nào, những người phụ nữ xung quanh anh ấy lại mạnh mẽ như vậy, tớ cũng muốn trở nên mạnh mẽ hơn.”Chu Nhược Mai nói.

“Đôi khi, đàn ông thích phụ nữ tinh tế, dịu dàng hơn, nếu cậu trở nên mạnh mẽ hơn rồi, thế thì Lê Uy Long làm gì còn đất dụng võ nữa?” Nguyễn Tú Hằng nói.

“Chúng ta đừng đứng đây nói chuyện nữa, mau quay về, tránh bị đạn lạc bắn trúng.”Chu Nhược Mai vừa nói vừa kéo Nguyễn Tú Hằng tránh ra xa cửa sổ.

“Bùm”

Ngay khiChu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng vừa rời đi, tấm kính của cửa sổ sau lưng đột nhiên bị một viên đạn bắn vỡ tan tành.

“A.”

“A.”

Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng đều hét lên cùng một lúc, gương mặt xinh đẹp bị doạ đến mức trắng bệch.

Nếu vừa nãy hai người các cô rời đi trễ một bước, rất có khả năng sẽ bị đạn bắn trúng mất rồi!

“Thật đúng là tò mò có ngày bỏ mạng mà, suýt chút nữa là bị đạn bắn trúng rồi.” Nguyễn Tú Hằng run rẩy nói.

“May là lúc nãy mình lôi cậu đi, nếu không một trong hai chúng ta đã đi chầu diêm vương rồi.”Chu Nhược Mai nghĩ lại vẫn thấy rùng mình.

Bên ngoài biệt thự.

Đội đặc nhiệm Phượng Hoàng một đường giết vào dễ như trở bàn tay, còn không dùng đến 10 phút đã tiêu diệt hết sạch đặc công của nước Cự Hùng và nước Liệt Ưng.

Carter, thủ lĩnh đội đặc công của nước Cự Hùng, cũng đã bị giết.

Không ai trong số các đặc công của đối phương đến núi núi Tinh Nguyệt này có thể trốn thoát, toàn bộ đều đã bị tiêu diệt.

Sau khi tiêu diệt kẻ thù, Hà Ngọc Vinh vào biệt thự, đi đến phòng củaChu Nhược Mai.

“Hộ soái phu nhân, bây giờ kẻ thù đã bị tiêu diệt toàn bộ, cô đã an toàn rồi ạ.” Hà Ngọc Vinh nói.

“Được rồi, các cô vất vả rồi. Không phải cô đã cùng Lê Uy Long xông pha ra tiền tuyến giết địch rồi sao, sao lại giết ngược trở về rồi thế này?”Chu Nhược Mai hỏi.

“Hộ soái biết tin bên kẻ thù muốn phái người đến đây, vì vậy lệnh cho tôi cấp tốc trở về.” Hà Ngọc Vinh nói.

“Tình hình chiến đấu bên Lê Uy Long bây giờ thế nào rồi?”Chu Nhược Mai hỏi.

“Hộ soái có tài dụng binh như thần. Anh ấy đã quét sạch toàn bộ binh lính của chiến thần bất bại Arnold rồi, hiện giờ đang cho binh lính vây hãm binh lính của  chiến thần vô địch Taylor ở trong nhà họ Phan. Thế cục đã định rồi (quân ta thắng chắc rồi).” Hà Ngọc Vinh nói.

“Vậy thì tốt! Chu Lệ Ngọc và Chu Phi Dương đã được cứu ra chưa?”Chu Nhược Mai hỏi tiếp.

“Hai người bọn họ đã được cứu ra rồi.” Hà Ngọc Vinh nói, hiện tại cô tất nhiên sẽ không nói choChu Nhược Mai biết Chu Phi Dương đã bị giam giữ và sẽ sớm bị xử lý.

“Cứu được là tốt rồi, tôi muốn đi ra bên ngoài xem một chút.”Chu Nhược Mai nói.

“Được, mời đi theo tôi!” Hà Ngọc Vinh nói.

Theo lời Hà Ngọc Vinh,Chu Nhược Mai cùng Hà Vinh Ngọc ra khỏi biệt thự.

Nguyễn Tú Hằng cũng đi ra ngoài cùng hai người bọn họ.

Bên ngoài biệt thự đầy xác chết, dưới ánh trăng mờ ảo trông mà phát hoảng.

Lúc này Bình Loan ngồi xổm bên cạnh thi thể của những công an đã hy sinh tính mạng, lớn tiếng khóc.

Chu Nhược Mai thấy không ít nhân viên bảo vệ đã hy sinh, cô cũng vô cùng đau buồn.

“Chỉ vì cứu tôi, mà phải hi sinh nhiều người như vậy…”Chu Nhược Mai nhìn thấy nhân viên bảo vệ vừa rồi còn sống sờ sờ mà lúc này đã biến thành một cái xác, cô cũng thương tâm, không kìm được lòng mà rơi lệ.

“Đây chính là chiến tranh, mà chiến tranh thì luôn có thương vong. Bảo vệ chị chỉ là một phần nhỏ của trận chiến này, chị cũng đừng buồn quá.” Hà Ngọc Vinh nói.

Bình luận

Truyện đang đọc