LONG UY CHIẾN THẦN

Nếu như anh dễ dàng bị áp chế như vậy thì anh đã mất hết tay chân từ lâu rồi!

“Hai!”

Advertisement

Sau khi Đinh Điểu đếm tới hai thi mạnh mẽ phất tay, đệ tử của phái Chân Nguyên lập tức rút vũ khí trong tay ra nhìn nhân viên của tập đoàn Galaxy với vẻ đằng đằng sát khí, chỉ cần Đinh Điểu vừa đếm tới ba thì họ lập tức đi tới đại khai sát giới.

“Đợi đã!” Lê Vĩnh Thiên đột nhiên giơ tay lên la lớn.

Advertisement

“Ha ha, Lê Vĩnh Thiên anh quả nhiên là một người có nghĩa khí, vậy thì hãy bớt nói nhảm và nhanh chóng hành động đi!” Đinh Điểu vô cùng đắc ý nói.

“Sao anh có thể cam đoan sau khi tôi tự đánh gãy tay của mình thì anh sẽ bỏ qua cho họ?” Lê Vĩnh Thiên lạnh giọng hỏi. Anh muốn kéo dài thời gian để tìm cơ hội đánh giết Đinh Điểu.

Chỉ cần Đinh Điểu vừa chết thì cấp dưới của ông ta sẽ tan tác như chim muông.

“Chồng à, đừng, anh tuyệt đối đừng làm như vậy.” Chu Nhược Mai thấy Lê Vĩnh Thiên có ý muốn đồng ý điều kiện của đối phương thì lập tức la lên, lảo đảo chạy về phía anh.

Tất cả nhân viên của tập đoàn Galaxy cũng kêu lên: “Hộ soái chúng tôi chết cũng không có gì đáng tiếc, anh tuyệt đối đưng bị ông gia xảo trá này lừa.”

Chu Nhược Mai ôm chặt Lê Vĩnh Thiên, trên mặt tràn đầy nước mắt, một bên là nhân viên xem cô như là thần thánh, một bên là tình yêu duy nhất trong cuộc đời cô.

Từ góc độ tình cảm mà nói cô khẳng định không nguyện ý để Lê Vĩnh Thiên bị tổn thương, nhưng một bên khác lại là mạng sống của hơn hai nghìn nhân viên, cô biết dựa vào tính cách của Lê Vĩnh Thiên thì sẽ đưa ra lựa chọn như thế nào.

Một khi Lê Vĩnh Thiên đã đưa ra lựa chọn của bản thân Chu Nhược Mai biết cho dù cô có nói thế nào cũng không được nên đành phải ôm chặt Lê Vĩnh Thiên.

Ngộ nhỡ Lê Vĩnh Thiên xảy ra chuyện không hay thì cô sẽ không chút do dự đi theo anh.

Kể từ khi biết thân phận hộ soái của Lê Vĩnh Thiên, Chu Nhược Mai thường xuyên đưa ra giả thiết như vậy, ngộ nhỡ một ngày nào đó Lê Vĩnh Thiên gặp bất trắc cô chắc chắn sẽ không chút do dự kết thúc mạng sống của mình.

Cô cảm thấy rất đáng giá khi đời này có thể gặp được một người đàn ông như Lê Vĩnh Thiên.

Đi cùng với Lê Vĩnh Thiên nói không chừng kiếp sau còn có thể ở bên nhau.

“Tôi không thể bảo đảm bất cứ điều gì với anh nhưng mà anh cũng không có lựa chọn nào khác, anh chỉ có thể tin tưởng tôi là một người nói lời giữ lời.” Đinh Điểu tưởng rằng ông ta nắm tất cả ở trong lòng ban tay, vì vậy thái độ vô cùng cương quyết.

“Ông không sợ tôi và ông cá chết lưới rách sao?” Lê Vĩnh Thiên lạnh giọng nói.

“Tôi tin tưởng anh sẽ không đánh cược mạng sống của hơn hai nghìn người, bởi vì họ hoàn toàn vô tội, nếu như để họ chết vì anh thì đó không phải là tính cách của anh? Được rồi, không nói nhiều với anh nữa, tôi đã đếm tới hai nên hãy nhanh hành động đi.” Đinh Điểu nói xong lại một lần nữa giơ tay lên, đệ tử của phái Chân Nguyên cũng lập tức rơi vào trạng thái giết ngươi.

Con cáo già Đinh Điểu này vẫn luôn trốn ở sau lưng đệ tử của ông ta để ra lệnh làm cho Lê Vĩnh Thiên không cách nào đánh giết ông ta.

Lê Vĩnh Thiên biết một khi Đinh Điểu ra lệnh thì sẽ có vô số nhân viên của tập đoàn Galaxy phải đổ máu ngay tại chỗ.

Bây giờ anh đã không còn là hộ soái bảo vệ nên không cách nào điều động quân đội đến vây quét những người của Điện Thiên Cang.

Bởi vì Phạm Cương, Hà Ngọc Vinh muốn giữ bí mật hành tung nên cũng đến thành phố Đà Lạt một mình chứ không dẫn theo quân đội

“Các người làm cái gì vậy, dám tụ tập đánh nhau dưới mí mắt của tôi, các người cho rằng cục công an thành phố chúng tôi không tồn tại có phải không.”

Ngay khi Lê Vĩnh Thiên cảm thấy vô cùng khó xử một giọng nói quen thuộc của phụ nữ vang lên cách đó không xa, sau đó là một tiếng bước chân chỉnh tề, các thành viên công an được trang bị vũ trang đầy đủ nhanh chóng nhắm về phía phái Chân Nguyên và nhân viên của tập đoàn Galaxy dưới sự dẫn đầu của Bình Loan.

Lê Vĩnh Thiên không khỏi thở phào nhẹ nhõm, lần đầu tiên anh phát hiện ra giọng nói của Bình Loan lại dễ nghe giống như âm thanh thiên nhiên vậy.

Bình Loan thực sự là giúp đỡ đúng lúc!

Bình luận

Truyện đang đọc