LONG UY CHIẾN THẦN



"Đường đường là lãnh đạo một thành phố, vậy mà Trương Minh Thành này lại trốn đến lãnh sự quán quốc gia khác. Đây thực sự không khác gì tội phản nghịch, bôi nhọ danh dự của nước ta! Hãy để cho sư đoàn tinh nhuệ của anh bao vây đại sứ quán Đông quốc ngay lập tức, phải đảm bảo rằng họ sẽ giao nộp tên phản bội Trương Minh Thành!" Lê Uy Long giận dữ ra lệnh. .

"Lê Soái, bao vậy đại sứ quán thì có vẻ hơi nghiêm trọng! E là sẽ gây bất hòa dẫn đến chiến tranh giữa hai nước!" Minh Hải lo lắng nói.

"Anh sợ cái gì chứ? Chúng ta là một quốc gia lớn với những con người vĩ đại và các chiến binh mạnh mẽ. Đông quốc sẽ không dám gây chiến với chúng ta đâu! Hãy tiếp tục làm như tôi đã nói, chúng ta nhất định phải bắt bằng được tên phản tặc Trương Minh Thành!" Lê Uy Long nhấn mạnh lời nói của mình.

"Vâng, tôi hiểu rồi!" Minh Hải không dám nhiều lời thêm nữa, chỉ đành thực hiện ngay mệnh lệnh của Lê Uy Long.

................


Tại Đại sứ quán Đông quốc....

Đại diện ban lãnh sự của Đại sứ quán thấy bí thư thành ủy Đà Lạt Trương Minh Thành đột nhiên hớt hải chạy đến, ông ta rất ngạc nhiên và đã ra gặp riêng hắn ta.

"Tôi biết rất nhiều bí mật của đất nước này, cũng đã mang một số thông tin tuyệt mật đến đây. Chỉ cần các người có thể đảm bảo an toàn cho tôi và đưa tôi đến Đông quốc bình an vô sự, tôi sẵn sàng cung cấp ngay cho Đông quốc tất cả những thông tin này." Trương Minh Thành vừa thở hổn hển vừa nói.

"Được! Đừng quá lo lắng, ông Trương. Bây giờ ông đã vào trong đại sứ quá Đông quốc rồi, tôi đảm bảo sẽ không có bất cứ ai có thể gây phương hại đến ông. Bây giờ ông đã an toàn, có thể cho chúng tôi xem qua một số thông tin ông mang đến không?" Đại diện Đại sứ quán nói.

"Không được! Chỉ sau khi đến được Đông quốc an toàn, tôi mới có thể cung cấp những thông tin và bí mật mà tôi biết." Đã leo được lên chứ Bí thư thành ủy, dĩ nhiên Trương Minh Thành không phải kẻ ngu ngốc. Trước khi có thể đến Đông quốc an toàn, ông ta tuyệt đối sẽ không bàn giao những thông tin này.

Trong lòng Trương Minh Nghị cũng không hoàn toàn tin tưởng đại diện đại sứ quán, ông ta lo rằng người này sẽ qua cầu rút ván sau khi có được thông tin, và sẽ không cố gắng hết sức để bảo vệ sự an toàn của mình.

"Được, vậy hãy đợi đến khi ông đến Đông quốc vậy. Tôi sẽ sắp xếp để ông được đưa đến đó một cách bí mật." Người đại diện không hề tỏ ý ép buộc, ông ta biết dù sao thì Trương Minh Thành cũng phải sớm trao ra nó.

Ông ta cũng tin rằng Trương Minh Trí, với tư cách là bí thư thành ủy Đà Lạt, hẳn phải nắm giữ một số thông tin bí mật về đất nước này. Một người có giá trị như vậy dĩ nhiên phải được bảo vệ cẩn thận.

Lúc này, đột nhiên một người bảo vệ chạy xộc vào trong hoảng loạn.

"Chủ tịch! Không hay rồi, có chuyện lớn rồi!" Người bảo vệ vừa thở d ốc vừa nói trong hoảng loạn.

"Có chuyện gì mà trông cậu hoảng hốt quá vậy? Làm mất hết phong thái của Đông quốc chúng ta rồi!" Chủ tịch đại sứ quán giận dữ nói. Trước mặt Trương Minh Thành, sự xuất hiện của một người bảo vệ hoảng loạn hèn nhát như vậy khiến ông ta cảm thấy vô cùng xấu hổ.

"Chủ tịch, một sư đoàn binh sĩ được trang bị hùng hậu không hiểu từ đâu kéo đến đang bao vây toàn bộ đại sứ quán của chúng ta!" Người bảo vệ hớt hải nói.

"Cái gì? Sao lại có chuyện như vậy?" Chủ tịch Đại sứ quán cũng ngạc nhiên không kém khi nghe điều này.

Vừa hay tin, Trương Minh Thành bỗng chốc trở nên run rẩy. Chẳng lẽ Lê Uy Long dám đưa cả đoàn quân đến đây thật sao?

"Phải! Nếu ngài không tin tôi, ngài có thể nhìn qua cửa sổ ấy!" Người bảo vệ nói, mồ hôi đầm đìa trên mặt và cổ.

Vị Chủ tịch và Trương Minh Thành nhanh chóng bước đến bên cửa sổ và rón rén nhìn xuống. Và khuôn mặt họ đột nhiên biến sắc vì sợ hãi và mồ hôi bắt đàu toát ra.

Dưới sân khu lãnh sự lúc này là vô số xe tăng, xe bọc thép đã bao vây quanh đồn, xung quanh là cả đoàn quân tinh nhuệ với đạn dược trạng bị đến tận răng!

"Yêu cầu lãnh sự Đông quốc mau bàn giao tên phản bội Trương Minh Thành!"

"Bàn giao tên phản bội Trương Minh Thành!"


"Bàn giao tên phản bội Trương Minh Thành!"

Tất cả những người lính bên dưới đều đồng thanh hô to xung quanh đại sứ quán, làm rung chuyển cả bầu trời.

Trương Minh Thành đột nhiên tái nhợt vì sợ hãi, đôi chân run rẩy không đứng vững nổi, và ông ta nói với giọng run run: "Chủ tịch, ông tuyệt đối đừng giao nộp tôi. Tôi có thể giúp đỡ rất nhiều cho Đông quốc."

Mặc dù chính Chủ tịch lãnh sự quán cũng bị bất ngờ và kinh hoàng trước quân đoàn vừa rồi, nhưng ông ta nhanh chóng bình tĩnh lại và an ủi: "Tôi biết rồi, ông Trương, ông không cần hoảng sợ. Họ chỉ đang cố làm nhụt chí ông thôi, mọi chuyện sẽ ổn thôi, nó sẽ nhanh chóng kết thúc."

"Nhưng,..... lần này có vẻ như bọn họ sẽ làm thật đấy!" Trương Minh Thành run rẩy nói.

"Làm thật? Ông đang đùa tôi à? Bọn họ còn lâu mới dám gây sự với Đông quốc chúng tôi!! Cho dù có một trăm lá gan, họ cũng không dám đâu! Còn nếu họ thực sự dám ra tay, coi như đã cố tình gây chiến với chúng tôi. Làm sao họ dám chứ?", chủ tịch lãnh sự quán nói một cách khinh bỉ.





Bình luận

Truyện đang đọc