LONG UY CHIẾN THẦN

Ra kiếm là tiêu diệt tất cả, quả nhiên là danh bất hư truyền!

Cái tên Đao Thần Giáo, Lê Vĩnh Thiên vừa ra kiếm thì Đao Thần Giáo đã bị tiêu diệt!

Triệu Đình Vũ từng nói, thanh Tiểu Thính Vũ Lâu thần kiếm này và thanh Hắc Long Thôn Nguyệt Đao giao đấu với nhau, yếu tố quyết định thắng thua không phải là Thần Kiếm và Ma Đao, mà thực chất là do kiếm pháp và đao pháp!

Advertisement

Bởi vì Tiểu Thính Vũ Lâu và Hắc Long Thôn Nguyệt Đao đều là binh khí tuyệt thế, thực lực tương đương nhau!

Hiện tại, quả nhiên lời nói ấy đã ứng nghiệm!

Lê Vĩnh Thiên sử dụng Hiên Viên Cửu Kiếm, đã chiến thắng đao pháp của Đao Thần Giáo!

Advertisement

Những đệ tử của Đao Thần Giáo, nhìn thấy giáo chủ bị thua, đều sợ tới mức mặt mũi biến sắc, đều chạy như bay lại gần Cầu Hạn.

Cầu Hạn bị đánh bay ngược mấy chục mét, va chạm vào làm gãy vài cây rồi mới rơi xuống mặt đất.

Khi ngã xuống mặt đất, Cầu Hạn dùng thanh Hắc Long Thôn Nguyệt Đao chống đỡ, không để cho bản thân ngã xuống.

“Giáo chủ ――”

Đám đệ tử của Đao Thần Giáo đồng loạt chạy tới, đỡ Cầu Hạn dậy.

Lê Vĩnh Thiên và Triệu Đình Vũ nhìn thấy Cầu Hạn đã bị thua, lập tức tiến đến chỗ người của Đao Thần Giáo!

Bọn họ thừa thắng xông lên!

Lê Vĩnh Thiên muốn bắt giữ vài người sống, ép buộc bọn họ nói ra kẻ chủ mưu.

Mà Triệu Đình Vũ lại muốn tiêu diệt hết bọn họ, báo thù cho bố mẹ và Ma Đao Môn!

Còn Lại Nhi vẫn đứng yên tại chỗ, bảo vệ cho người nhà của Lê Vĩnh Thiên, đề phòng còn sót lại kẻ địch bất ngờ tập kích người nhà của Lê Vĩnh Thiên.

Chu Nhược Mai, Nguyễn Tú Hằng, Lê Tuyết Tương và Triệu Vũ Ngọc đều nhìn thấy Lê Vĩnh Thiên và Triệu Đình Vũ chạy lại chỗ đám người kia, trái tim bọn họ thắt chặt lại.

Bọn họ đều hiểu bản thân không biết võ công, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng tại chỗ, không được chạy loạn, nếu không sẽ gây thêm phiền phức cho Lê Vĩnh Thiên và Triệu Đình Vũ.

“Chạy mau!” Cầu Hạn nhìn thấy Lê Vĩnh Thiên và Triệu Đình Vũ cùng nhau đuổi tới, tình thế vô cùng bất ổn, lập tức ra lệnh chạy trốn.

Ông ta đã bị nội thương rất nghiêm trọng, căn bản không thể đấu tiếp với Lê Vĩnh Thiên, nên chỉ còn nghĩ cách bảo toàn tính mạng.

Rừng xanh còn, chẳng sợ không có củi đốt!

Ông ta biết, ông ta thua dưới tay Lê Vĩnh Thiên, không phải do thanh Hắc Long Thôn Nguyệt Đao của ông ta không sánh bằng thanh Tiểu Thính Vũ Lâu của Lê Vĩnh Thiên. Mà chính là đao pháp của ông ta, không sánh bằng kiếm pháp của Lê Vĩnh Thiên!

Trải qua trận chiến này, ông ta càng hiểu rõ tầm quan trọng của Càn Khôn Thất Đao.

Chỉ có luyện thành Càn Khôn Thất Đao, ông ta mới có thể phát huy hết uy lực của thanh Hắc Long Thôn Nguyệt Đao này!

Chỉ cần thoát được kiếp nạn này, về sau nhất định phải tìm bằng được Càn Khôn Thất Đao, luyện thành Càn Khôn Thất Đao, sau đó đi tìm Lê Vĩnh Thiên quyết chiến!

Người của Đao Thần Giáo nhìn thấy hai người Lê Vĩnh Thiên, Triệu Đình Vũ chạy về phía mình, đều sợ hãi đến mức hồn vía lên mây, bọn họ bỏ lại Cầu Hạn, tự thân chạy trốn.

Cầu Hạn cực kỳ tức giận, vừa rồi ông ta ra lệnh chạy trốn, vốn là muốn đám đệ tử giúp đỡ ông ta chạy trốn.

Không ngờ đứng trước tai họa, đám đệ tử lại bỏ mặc ông ta, rồi tự chân chạy trối chết!

Cầu Hạn cũng không dám ham chiến, lập tức mang theo thanh Hắc Long Thôn Nguyệt Đao hoảng hốt chạy trốn.

Tuy rằng ông ta đã bị nội thương, nhưng ông ta đường đường là giáo chủ của Đao Thần Giáo, thực lực vô cùng mạnh mẽ, vẫn có thể chạy trốn.

Lê Vĩnh Thiên nhìn thấy Cầu Hạn và đám người của Đao Thần Giáo bắt đầu chạy trốn, lập tức quét ngang một kiếm!

Nếu không thể bắt giữ người sống, vậy gi3t chết tất cả bọn họ đi!

Trong phút chốc, một luồng kiếm khí màu trắng hồng mạnh mẽ bay ra, nhắm vào sau lưng Cầu Hạn và đám người Đao Thần Giáo đang vội vã chạy trối chết!

Bình luận

Truyện đang đọc