LONG UY CHIẾN THẦN

Một vài kẻ địch thì bị đao đâm vào ngực, máu tươi tuôn ra.

Những kẻ địch này cũng không nghĩ tới, nữ đặc công của Long Quốc này ở tình huống bị thương, còn hung hãn như vậy, còn có thể giết nhiều người như vậy.

Những kẻ địch còn lại chưa bị gi3t chết đã không còn dám ham chiến, đều bị dọa đến mức vội vàng chạy ra ngoài gian phòng.

Phan Huy Thành ở ngoài hành lang, nhìn thấy nhiều người như vậy đều không bắt được nữ đặc công của Long Quốc ở bên trong gian phòng, không khỏi sợ hãi.

Advertisement

Mới vừa rồi là hắn ta đã bán đứng cô ta, nếu để cho cô ta giết ra một con đường máu, chẳng phải hắn ta sẽ chết chắc sao?

“Không được phép lùi bước, nhanh bắt cô ta lại!” Tướng chỉ huy của Nước Liệp Ưng nhìn thấy binh lính của mình bị một nữ đặc công bị thương của Long Quốc dọa đến mức lùi ra khỏi gian phòng, lập tức cực kỳ tức giận, lập tức nổ súng về phía những binh sĩ chạy trốn kia.

“Đoàng đoàng đoàng…”

Advertisement

“Á á á…”

Mấy tên binh sĩ chạy trước tiên, bị vị tướng chỉ huy của Nước Liệp Ưng bắn chết.

Những binh sĩ vừa mới lùi ngoài, nhìn thấy người dẫn đầu chạy trốn đều bị xử bắn ngay tại chỗ, tất cả đều bị dọa đến mức không dám chạy loạn.

“Nếu còn ai dám lùi lại một bước, liền lấy tội danh đào binh, gi3t chết!” Tướng chỉ huy của Nước Liệp Ưng hét lớn.

Vừa rồi ông ta đã xử bắn những binh sĩ chạy trốn kia, đã có tác dụng chấn nhiếp rất lớn, những binh sĩ muốn chạy trốn kia, đã không còn dám chạy trốn, lại vội vàng vọt vào.

Chạy trốn cũng sẽ chết, còn không bằng liều mạng một lần, nói không chừng còn có còn sống hy vọng.

Trương Minh Nguyệt bởi vì cánh tay trái đã bị thương, không thể phát huy ra uy lực vốn có, cô ta chỉ có thể dựa vào tay phải để chiến đấu, kẻ địch lại như tre già măng mọc tràn vào, cô ta đã chém giết đến mức cánh tay phải đều bủn rủn.

Lúc này, những vệ binh Arnold kia cũng đã chạy tới, bọn họ liên tục không ngừng từ cửa phòng vọt vào.

Không gian bên trong gian phòng cũng không lớn, lập tức tràn vào nhiều người như vậy, thân thủ của Trương Minh Nguyệt cũng không thể phát huy được.

Lại thêm cánh tay trái của cô ta đã bị thương, chỉ có một tay tác chiến, căn bản cũng không có thể chém giết nhiều như vậy.

Lúc này, kẻ địch đã bao vây xung quanh cô thành ba tầng trong, ba tầng ngoài.

Khi cô ta dùng tay phải đâm thanh đao vào trái tim của một kẻ địch, thời điểm còn chưa kịp rút ra, một đám kẻ địch cùng nhau tiến lên, ép cô ta lên trên mặt đất.

Trương Minh Nguyệt, chiến đấu liều mạng ở trong phòng, bắn chết đâm chết mười mấy  kẻ địch, cuối cùng vẫn bị bắt.



Lúc này, ở biệt thự Tinh Nguyệt.

Lê Uy Long vẫn luôn xem đồng hồ, nhìn thấy thời gian đến lúc tổng quyết chiến còn có năm phút, anh bắt đầu lên xe.

Toàn thể thành viên của Đội đặc nhiệm Phượng Hoàng, cũng đã lên xe chiến đấu, chỉ chờ thời gian vừa đến, liền có thể lao thẳng đến nhà họ Trần để cứu người.

Tướng sĩ của Sư đoàn dũng sĩ, đã sớm làm xong chuẩn bị chiến đấu, lần lượt lên xe tăng, xe bọc thép cùng xe quân đội.

Vô số xe chiến đấu đều đã khởi động, tiếng khởi động của xe chiến đấu vang vọng, chấn động đến mức đất rung núi chuyển.

Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng nghe được tiếng động ầm ầm của xe chiến đấu đột nhiên vang lên ở phía bên ngoài, đều hiếu kỳ chạy ra khỏi gian phòng.

Ra khỏi gian phòng, nhìn thấy phòng khách đã trống rỗng, Lê Uy Long đã không ở phòng khách.

“Lê Uy Long đâu rồi?” Nguyễn Tú Hằng ngạc nhiên hỏi.

“Bên ngoài bây giờ có tiếng vang của xe chiến đấu, sẽ không là anh ấy phải xuất chinh chứ?”Chu Nhược Mai nói.

“Tớ cảm thấy rất có khả năng này, chúng ta mau đi ra ngoài xem một chút đi!” Nguyễn Tú Hằng nói.

“Được.”

Thế là,Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng chạy nhanh ra khỏi biệt thự.

Ra được bên ngoài biệt thự,Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng nhìn thấy Lê Uy Long đã lên một chiếc xe chiến đấu, liền chạy nhanh đến.

“Uy Long, anh đi làm gì vậy?”Chu Nhược Mai vừa chạy, vừa nói.

“Nhược Mai, không phải em rất hy vọng anh đi cứu Chu Lệ Ngọc sao? Hiện tại anh sẽ đi cứu cô ta.” Lê Uy Long biết thời khắc quyết định sẽ đến, cũng không sợ nói choChu Nhược Mai.

“Anh là hộ soái bảo vệ, thống lĩnh thiên quân vạn mã, không cần tự thân xuất mã đi cứu Lệ Ngọc mà!”Chu Nhược Mai nói.

“Chu Lệ Ngọc là em họ của em,  cũng là em vợ của anh"

Bình luận

Truyện đang đọc