LONG UY CHIẾN THẦN

Khi Trương Minh Nguyệt quay trở lại tòa nhà đổ nát, mấy đồng chí công an đã chất được một nửa số xác chết trên mặt đất lên xe và lần lượt vận chuyển chúng đi.

Trương Minh Nguyệt trực tiếp nói với Lê Vĩnh Thiên: “Báo cáo Hộ soái, Da Dương và Tôn Tử đã được chính tay tôi xử tử rồi.”

“Được.” Lê Vĩnh Thiên chỉ thờ ơ nói một chữ được, vẻ mặt bình tĩnh như thể việc gi3t chết hai người này chỉ như là giết hai con kiến mà thôi.

Nhưng Trương Cường lúc này đang bị người khống chế bắt đứng lên, nghe nói rằng Lê Vĩnh Thiên đã sai người gi3t chết Da Dương và Tôn Tử, khuôn mặt của anh ta tái đi vì sợ hãi.

Da Dương và Tôn Tử, là đứa con trai của những gia đình tương đối nổi tiếng ở thành phố Vĩnh Thụy, thường xuyên giao du với Đỗ Lượng, cũng vì liên lụy  như vậy cho nên bị Lê Vĩnh Thiên sai người gi3t chết!

Điều này cho thấy bàn tay thiết huyết của Lê Vĩnh Thiên cứng rắn cỡ nào!

Advertisement

Tiếp theo, Lê Vĩnh Thiên lần lượt đến thăm Lại Nhi và Triệu Đình Vũ.

Dưới sự điều trị của các bác sĩ quân y, cả hai đã hồi phục tốt.

Lê Vĩnh Thiên không muốn ở lại đây làm mất thời gian nữa nên hỏi Lê Tuyết Tương: “Mẹ ơi, chúng ta chuẩn bị về thành phố Đà Lạt. Mẹ có muốn về nhà đóng gói hành lý không?”

“Chúng ta cũng không còn hành lý gì cần phải thu dọn cả, mấy thứ cần thiết mẹ đã mang theo hết đây rồi, vậy nên chúng ta cũng không cần thiết phải quay lại làm gì nữa, mình đi luôn bây giờ cũ Tương không muốn lãng phí thời gian của Lê Vĩnh Thiên nữa.

Advertisement

“Nếu đã như vậy chúng ta hãy đến sân bay trước và chuẩn bị bay về thành phố Đà Lạt thôi ạ!” Lê Vĩnh Thiên nói.

“Nhưng mà, chúng ta vẫn chưa hoàn thành thủ tục chuyển Trường của em gái con?” Lê Tuyết Tương nói.

“Đây chỉ là chuyện nhỏ thôi, con đã nhờ Phạm Cường giúp làm thủ tục rồi.” Lê Vĩnh Thiên nói.

“Được rồi, còn Triệu Đình Vũ thì sao? Cậu ấy bị thương nặng vừa mới tỉnh dậy, chúng ta cũng không thể mặc kệ cậu ta được!” Lê Tuyết Tương nói.

“Tất nhiên con sẽ không để mặc cậu ấy như vậy được. Chúng ta sẽ đưa cậu ấy và Lại Nhi đến thành phố Đà Lạt để tiếp tục điều trị”, Lê Vĩnh Thiên nói.

“Nhưng mà, Triệu Đình Vũ và Lại Nhi đều bị thương nặng như vậy, không tiện chuyển viện!” Lê Tuyết Tương nói.

“Không sao đâu mẹ, suốt chặng đường này sẽ có các bác sĩ quân y đi theo cho nên họ sẽ không có việc gì đâu.” Lê Vĩnh Thiên nói.

“Tốt rồi, chúng ta cứ làm theo sự sắp xếp của con đi!” Lê Tuyết Tương nghe Lê Vĩnh Thiên nói lời này, cũng không có ý kiến gì thêm nữa.

Vì vậy, Lê Vĩnh Thiên bèn quay lại nói với Phạm Cường: “Phạm Cường, anh có thể phụ trách làm thủ tục giúp em gái tôi chuyển trường học được không? Tốt nhất là chuyển đến Trường trung học số một Nam Giang.”

Lê Vĩnh Thiên thực sự rất coi trọng việc chuyển trường lần này của em gái mình, nếu không vì vậy thì anh cũng không đi sắp xếp cho một thượng tá như Phạm Cường làm điều đó.

Để một chiến sĩ quân đội cấp thượng tá như Phạm Cường đi làm thủ tục chuyển trường thì trường nào dám không theo?

“Vâng!” Phạm Cường nhận lệnh liền đứng dậy đi làm ngay lập tức.

Sau đó, Phạm Cường bước sang phòng bên cạnh nhờ mọi người tìm số điện thoại của hiệu trưởng trường cấp 3 nơi Lê Tịnh Vi đang theo học. Anh ta trực tiếp gọi riêng cho hiệu trưởng. Sau khi xác định được danh tính, anh đã yêu cầu hiệu trưởng nhanh chóng làm thủ tục chuyển trường cho Em gái của Hộ Soái Lê Vĩnh Thiên.

Hiệu trưởng biết được danh tính của Phạm Cường và Lê Tịnh Vi là em gái của Hộ soái, làm cho ông ta sợ đến mức toát mồ hôi hột. Làm sao ông ta có thể sơ suất được chứ?

Ông ta ngay lập tức làm thủ tục chuyển trường cho Lê Tịnh Vi và gửi nó qua đường bưu điện đến trường trung học số 1 Nam Giang mà không cần Phạm Cường cử người đến nhận.

Lê Vĩnh Thiên bước đến bên cạnh Triệu Đình Vũ, hỏi: “Đình Vũ, tôi định chuyển cậu đến thành phố Đà Lạt để điều trị. cậu nghĩ thế nào?”

“Lê Hộ Soái, tôi không phản đối, Tôi cũng có ý định muốn trở lại thành phố Đà Lạt từ lâu rồi.” Triệu Đình Vũ nói.

“Tốt rồi, vậy chúng ta hãy khởi hành ngay bây giờ.” Lê Vĩnh Thiên nói.

Vì vậy, Lê Vĩnh Thiên đã nhờ cáng quân y khiêng Triệu Đình Vũ xuống tầng dưới.

Lê Vĩnh Thiên, Chu Nhược Mai, Lê Tuyết Tương, Lê Tịnh Vi và Triệu Vũ Ngoc cũng đi theo xuống lầu.

Sau đó, Lê Vĩnh Thiên lại đến gặp Lại Nhi và nói với cô ấy: “Lại nhi, tôi định chuyển cô đến thành phố Đà Lạt để điều trị, cô nghĩ thế nào?”

“Tôi tuân theo sự sắp xếp của Lê Họ Soái, anh nói có thể điều trị ở đâu cũng được? ”Lại Nhi nói.

“Được rồi, đưa Lại Nhi  đưa đến thành phố Nam Cương chữa trị đi.” Lê Vĩnh Thiên lập tức nói với bác sĩ quân y phụ trách điều trị cho Lại Nhi.

“Vâng!” Các bác sĩ quân y lập tức lấy cáng, khiêng Lại Nhi lên cáng.

Sau đó, bác sĩ quân y chở Triệu Đình Vũ và Lại Nhi cùng nhau lên xe quân sự.

“Mọi người tiếp tục ở đây xử lý tốt tất cả thi thể này, nhất định phải xử lý thật sạch sẽ!” Lê Vĩnh Thiên lại nói với những chiến sĩ công an đang làm nhiệm vụ xử lý thi thể tại đây.

“Vâng!” những chiến sĩ công an lên tiếng trả lời.

Đối với mệnh lệnh của Lê Vĩnh Thiên làm sao họ dám từ chối không làm theo?

Cho dù Lê Vĩnh Thiên không nhắc lại, bọn họ cũng không dám vứt bỏ những thi thể này.

Sau khi giải thích, Lê Vĩnh Thiên dẫn đầu đoàn  người lần lượt lên xe.

Trương Cường, Cục trưởng cục công an, người bị tình nghi có liên quan lớn đến vụ án này  cũng bị Lê Vĩnh Thiên bắt đi.

Lê Vĩnh Thiên muốn đưa Trương Cường đến thành phố Vĩnh Thụy và giao nó cho các bộ phận liên quan để xem xét điều tra.

Lê Vĩnh Thiên, mẹ anh Lê Tuyêt Tương, và em gái anh Lê Tịnh Vi đã đi cùng một chiếc xe và đến sân bay.

Những người chiến sĩ công an đang khiêng thi thể cùng một chỗ mồ hôi nhễ nhại nhìn thấy đoàn xe của Lê Vĩnh Thiên đã rời đi, cuối cùng họ cũng an tâm mà thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nhiên, họ không dám lười biếng, tại sao họ phải tiếp tục làm cho xong việc.

Sau khi đến sân bay quân sự thành phố Vĩnh Thụy, Lê Vĩnh Thiên lại lên máy bay mà không dừng lại.

Anh và vợ Chu Nhược Mai, mẹ anh Lê Tuyêt Tương, và em gái anh Lê Tịnh Vi đã ở trên cùng một máy bay.

Triệu Đình Vũ và Lại Nhi cũng đi cùng máy bay với Lê Vĩnh Thiên.

Tất nhiên Triệu Vũ Ngọc đi cùng máy bay với anh trai Triệu Đình Vũ.

Lê Vĩnh Thiên không muốn những chiến sĩ này ở lại thành phố Vĩnh Thụy, thành phố này vốn không phải là một cứ điểm quan trọng về mặt chiến lược quân sự, nên anh đã để tất cả các máy bay chiến đấu này cùng nhau bay về thành phố Đà Lạt.

Nếu nước Lang Quốc dám có can đảm lật lọng không chịu đầu hàng, anh sẽ một lần nữa dẫn đầu chiến đấu với họ là được.

Nếu Lang Quốc dám quay lại, lần sau, anh sẽ thực sự đưa máy bay quân sự đến đó, lần này là chiến tranh thật sự chứ không phải chỉ đe dọa đơn giản như bây giờ.

Bình luận

Truyện đang đọc