Lê Uy Long trực tiếp đối đầu với Hà Ngọc Lan, nhưng cho dù dẫn bóng sang trái dẫn bóng sang phải thế nào cũng không thể thoát khỏi lớp phòng thủ của Hà Ngọc Lan.
Lê Uy Long không chắc lắm với tỉ lệ ném xa của mình, nên anh không dám tùy tiện ném. Cao thủ so chiêu chỉ cần lãng phí một cơ hội thôi cũng đủ thua cả trận đấu rồi.
Bởi vì dựa theo nguyên tắc một đấu một, nếu như ném không tới thì bước tiến công sẽ thất bại, không cần cướp bóng né vào rổ nhưng Hà Ngọc Lan cũng sẽ trực tiếp được quyền lấy bóng.
Bởi vậy để an toàn, Lê Uy Long đành phải xoay người lại, sau đó lợi dụng ưu thế cơ thể để tiến về phía trước.
Hà Ngọc Lan tránh để lưng của Lê Uy Long động vào ngực mình nên đành phải dùng hai tay che ngực lại, bắt đầu đối chọi với Lê Uy Long.
Thân thể Lê Uy Long cao lớn, áp dụng chiến thuật xoay người dẫn bóng qua lưng đối thủ thì giống như xe tăng, đánh đâu thắng đó, không gì không phá được nên từng bước một chiếm được ưu thế của trận đấu.
Bởi vì Hà Ngọc Lan phải che ngực bằng hai tay nên cũng không dư tay nào cắt lui đường bóng của Lê Uy Long.
“Anh có thể đừng chơi xấu như vậy được không? Có giỏi thì trực tiếp đối mặt với tầng phòng thủ của tôi đi!” Hà Ngọc Lan cảm thấy hơi tức giận.
“Có ai quy định không thể tiến lên trước bằng lưng không? Cho dù chính diện hay phía sau, chỉ cần có thể tiến lên phía trước thì đó đều là cách tốt nhất.” Lê Uy Long tươi cười đắc ý.
Chỉ sau một lát, Lê Uy Long đã tiến đến gần dưới rổ, nắm lấy cơ hội này, anh lập tức dùng một tay nâng bóng lên định úp rổ.
Nhưng mà Hà Ngọc Lan đã đoán trước là sau khi lại gần rổ, chắc chắn Lê Uy Long sẽ dùng chiêu nâng bóng lên úp rổ này nên cô ấy lập tức tung người bật lên thật cao.
“Ầm!” Hà Ngọc Lan mạnh mẽ chắn quả bóng trên tay Lê Uy Long rồi dùng lực cổ tay đập nó bay đi!
“Wow! Chắn bóng rồi!”
“Ngọc Vinh làm tốt lắm!”
Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm sung sướng đến quơ loạn chân tay một hồi.
“Lê Uy Long! Không phải anh vẫn luôn nói sẽ không bị Ngọc Vinh đánh bại sao? Sao nhanh như vậy đã bị chắn bóng rồi à? Bị vả mặt chưa hả? Mặt có đau không?” Chu Nhược Mai nhìn Lê Uy Long bị chắn bóng thì cảm thấy vô cùng hả giận.
Mặc dù cô và Lê Uy Long là vợ chồng nhưng phụ nữ luôn giúp phụ nữ, cho dù Lê Uy Long không chọc giận cô thì cô cũng không tiện công khai giúp Lê Uy Long.
Đương nhiên bây giờ Chu Nhược Mai đang giễu cợt Lê Uy Long chứ cũng không có ác ý gì, chỉ là nói đùa mà thôi.
Chỉ là giờ phút này Lê Uy Long lại vô cùng lúng túng, ngay trước mặt bà xã mình mà lại bị người ta chắn bóng, đúng là quá mất mặt mà!
“Vừa rồi anh vẫn chưa cẩn thận lắm cho nên không vô ý bị cô ta đánh bay, lần sau anh sẽ không để tình huống như này xuất hiện nữa.” Lê Uy Long giả vờ nghiêm túc và đứng đắn như cây ngay không sợ chết đứng.
“Thôi đi!”
Lê Uy Long lập tức bị Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm khinh bỉ.
“Cho tôi chút mặt mũi được không? Lần sau đừng bắt thóp tôi nữa, bà xã tôi còn đang nhìn đấy!” Lê Uy Long nhỏ giọng nói với Hà Ngọc Lan.
Hà Ngọc Lan buột miệng cười ra tiếng, cũng nhỏ giọng nói lại: “Không được!”
“Đây là mệnh lệnh, không cho phép lại chắn bóng nữa, cô nghe chưa?” Lê Uy Long nói bằng giọng điệu hơi tức giận.
“Chỉ là chơi bóng mà thôi, cũng không phải đánh trận, tôi không chấp nhận mệnh lệnh này của anh.” Hà Ngọc Lan nói.
Lê Uy Long tức giận tới trừng mắt lên, cắn răng nghiến lợi.
“Hai người đang nói to nói nhỏ gì vậy hả? Nhanh chóng tiếp tục đi!” Chu Nhược Mai nói.
Lê Uy Long nghe Chu Nhược Mai nói như vậy, cũng không nói nhiều nữa, để tránh cô lại nghe được thì càng mất mặt.
Hà Ngọc Lan chắn bóng thành công, bóng bay ra ngoài vòng biên, cô ấy thu được quyền giữ bóng, sau đó cô ấy trực tiếp dẫn bóng tấn công.
Lần tiến công này, Hà Ngọc Lan sử dụng hết vốn liếng của mình nên mỗi động tác đều vô cùng hoàn mỹ lướt qua người Lê Uy Long, sau đó nhanh chóng phóng tới phía dưới rổ.
Trong lòng Lê Uy Long tức giận, từ phía sau đuổi theo không có ý định từ bỏ.
Ngay lúc Hà Ngọc Lan nhảy cao lên, chuẩn bị ra tay úp bóng vào rổ thì Lê Uy Long giống như một con hổ già từ phía sau nhào lên, sau đó đập một phát đánh bay quả bóng!
Cuối cùng anh cũng lấy lại được mặt mũi, ăn miếng trả miếng, ngăn chặn Hà Ngọc Lan ghi điểm, báo mối thù vừa rồi!
Lê Uy Long lấy lại được mặt mũi nên trên mặt cũng có chút ánh sáng, đắc ý nhìn về phía Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm, hy vọng có thể thấy được sự tán thưởng của các cô.
Nhưng một lần chắn bóng này của anh lại không nhận được sự tán thưởng của Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm, còn đổi lại một tiếng chửi!
“Đồ đàn ông xấu xa! Trên sân bóng, đàn ông đều là đồ chết tiệt!”
“Ngay cả bóng của con gái mà anh cũng đám chặn lại. Lê Uy Long! Anh chính là đồ thối tha! Anh có còn là đàn ông nữa không?”
Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm nhao nhao chỉ trích Lê Uy Long.
Lê Uy Long sững sờ, chỉ cho phép con gái chắn bóng của mình, còn mình không được phép chắn bóng của con gái sao, vậy trận bóng này phải đấu kiểu gì đây?
Hà Ngọc Lan nhìn thấy Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm rối rít chửi mắng Lê Uy Long thì cô ấy cũng yên tâm.
“Nói anh không thương hoa tiếc ngọc, còn dám chắn bóng của bà cô đây, bây giờ anh biết hậu quả chưa hả?” Hà Ngọc Lan cười một tiếng và nói nhỏ.
Đối với cái quy tắc không bình đẳng về nam nữ này, anh Thiên nhà ta chỉ có thể ngửa mặt lên trời thở dài, trong lòng kêu rên một tiếng: “Tôi khổ quá mà!”