LONG UY CHIẾN THẦN



“Bà ấy không có tin tức gì từ hơn hai mươi năm trước. Bây giờ, anh cũng không điều tra ra bà ấy đang ở đâu?” Lê Uy Long nói.

“Tại sao năm đó bà ấy lại bỏ rơi em?” Chu Nhược Mai hỏi.

“Không phải bà ấy bỏ rơi em, mà nhà họ Chu vứt bỏ bà ấy, còn ép bà ấy bỏ đi.” Lê Uy Long đáp.

“Tại sao nhà họ Chu lại ép bà ấy bỏ đi chứ?” Chu Nhược Mai hỏi tiếp.

“Vì bà cố của em cảm thấy bà ấy chẳng qua là con gái nhà nghèo, không xứng làm cháu dâu nhà họ Chu. Khi đó, bà cố em là chủ nhà họ Chu, bà ấy vừa mới sinh em ra đã bị đuổi khỏi nhà họ Chu rồi.” Lê Uy Long kể tiếp.

“Không ngờ mẹ ruột của em lại đáng thương như vậy.” Chu Vĩnh Hân cảm thán.

“Thật sự rất đáng thương!” Lê Uy Long hiểu rõ loại chuyện thế này, vì năm đó mẹ của anh cũng bị đuổi ra khỏi nhà họ Lê như thế.

“Vậy sao bố em không phản kháng?” Chu Nhược Mai hỏi.


“Em đâu phải không biết quy định của nhà họ Chu, mọi việc đều do trưởng họ quyết định. Hơn nữa, bố em còn nhu nhược hơn anh, ông ấy phản kháng có tác dụng chắc?” Lê Uy Long nói.

“Anh nói cũng đúng. Thế mẹ em là người ở đâu?” Chu Nhược Mai hỏi anh.

“Bà ấy là người Bắc Giang.” Lê Uy Long trả lời.

“Mẹ em thật đáng thương, em nhất định phải tìm được bà!” Chu Nhược Mai nói.

“Em tìm thế nào? Sự việc đã trôi qua rất nhiều năm, năm đó sau khi mẹ em rời khỏi nhà họ Chu đã dọn đi nơi khác, không còn ở thành phố Bắc Giang từ lâu rồi.” Lê Uy Long nói.

“Em hỏi bố em, chắc ông ấy biết.” Chu Nhược Mai đáp.

“Hỏi ông ấy cũng vô ích, ông ấy không biết đâu. Ông ấy cũng đi tìm mẹ ruột của em, nhưng không tìm được.” Lê Uy Long nói tiếp.

“Vậy em phải làm sao đây? Em rất muốn tìm được mẹ ruột của mình!” Chu Hư Hân nói.

“Cứ giao cho anh, nếu như bà ấy còn sống, anh nhất định sẽ giúp em tìm được mẹ ruột của mình.” Lê Uy Long hứa.

“Làm sao anh có thể giúp em tìm được?” Chu Nhược Mai hỏi anh.

“Em đừng quên anh là chiến tướng ba sao, anh có thể sử dụng nhiều sức mạnh, anh tự có cách của mình.” Lê Uy Long trả lời cô.

“Được, chỉ cần anh có thể giúp em tìm được mẹ ruột của mình, em nhất định sẽ đền ơn anh.” Chu Nhược Mai nói.

“Em định cảm ơn anh thế nào?” Lê Uy Long hỏi.

“Em…em sẽ sinh thật nhiều con cho anh!” Chu Nhược Mai đỏ mặt đáp lại.

“Đây không phải điều em nên làm sao?” Lê Uy Long cười nói.


“Ai nói em nhất định phải sinh con cho anh? Em muốn sinh thì sinh, không sinh thì không sinh, anh có thể làm gì em?” Chu Nhược Mai dí dỏm đáp.

“Được rồi, được rồi, em hứa rồi nhé. Chờ sau khi anh tìm được mẹ ruột của em, nhờ bà giữ cháu ngoại giúp chúng ta.” Lê Uy Long nói.

Lúc này, Thiên Thành đang gọi điện cho cục trưởng Sang của bộ giáo dục.

“Alo, xin chào, xin hỏi anh là?” Cục trưởng Sang trả lời điện thoại một cách lịch sự.

“Tôi là Thiên Thành, phó tổng chi huy đoàn thanh tra.” Thiên Thành nghĩ rằng thân phận phó chỉ huy trưởng đoàn thanh tra này dường như dễ sử dụng, vì các quan chức thường sợ bị đoàn thanh tra kiểm tra.

Khi cục trưởng Sang nghe Thiên Thành tự xưng là phó tổng chỉ huy đoàn thanh tra thì lập tức giật mình, vì đoàn thanh tra tìm tới cửa, chắc chắn không có chuyện gì tốt!

Nếu bị người trong đoàn thanh tra mời uống trà, hầu hết họ sẽ bị điều tra.

“Làm sao tôi có thể xác định anh có phải là phó tổng chi huy của đoàn thanh tra hay không?” Cục trưởng Sang là người từng trải qua sóng to gió lớn, ông lo có người giả mạo người của đoàn thanh tra để đe dọa ông ta, nên ông ta sẽ không dễ dàng tin tưởng.

“Nếu ông không tin, sau khi cúp máy ông có thể gọi điện hỏi cấp trên của mình xem phó tổng chỉ huy của đoàn thanh tra có phải Thiên Thành hay không? Và số di động của tôi có phải của phó tổng chỉ huy không!” Thiên Thành nói.

Khi cục trưởng Sang nghe Thiên Thành nói với khí thế tự tin như vậy, ông ta bắt đầu lo lắng. Nếu người bên kia thật sự là phó chỉ huy của đoàn thanh tra, bây giờ mà ông ta đắc tội với người ta thì nhất định sẽ không có kết quả tốt.

Bởi vậy, ông ta quyết định sẽ ứng phó ổn thỏa trước, chờ sau khi cúp máy, ông ta sẽ gọi điện cho cấp trên để xác thực xem.

“Phó tổng chỉ huy Phạm tìm tôi có việc gì?” Cục trưởng Sang hỏi.

“Ông còn nhớ cô giáo Lê Hồng Ngọc chứ?” Thiên Thành hỏi.

“Còn nhớ, chẳng phải nửa năm trước, cô ta mắng một học sinh nữ, khiến học sinh nữ đó nghĩ quẩn rồi nhảy lầu dẫn đến tàn phế, cô ta bị đuổi khỏi đội ngũ giáo viên vì đạo đức quá kém phải không?” Cục trưởng Sang tưởng rằng Thiên Thành muốn truy cứu trách nhiệm của Lê Hồng Ngọc, ông ta vội vã nói ra chuyện cô ta đã bị đuổi việc.

“Ông nói dối! Qua điều tra của chúng tôi, cô giáo Dung là một cô giáo xuất sắc!” Thiên Thành nói.


Cục trưởng Sang nhất thời sững sờ.

“Nói cho ông biết! Cô giáo Dung có một học sinh là hộ soái bảo vệ! Tôi hỏi ông một giáo viên có thể dạy dỗ một học sinh trở thành hội soái bảo vệ đất nước, sao có thể là người xấu?” Thiên Thành giận dữ hét lên.

Cục trưởng Sang nghe những lời Thiên Thành nói, ông ta sợ tới mức sắp vỡ gan rồi, mồ hôi lạnh toát ra ngay lập tức!

“Cô giáo Lê là cô giáo của hộ soái bảo vệ quốc gia, ngay cả cô giáo của hộ soái bảo vệ đất nước ông cũng dám đuổi việc, ông muốn về hưu sớm phải không?” Thiên Thành lại quát.

“Không dám, không dám. Tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng trả lại trong sạch cho cô giáo Dung, nếu cô ấy là một giáo viên xuất sắc, tuyệt đối sẽ không bị vùi dập đâu ạ.” Cục trưởng Sang thấp thỏm nói.

Một bên là con trai của chỉ huy thứ năm của thành phố Đà Lạt, bên kia là giáo viên của hộ soái bảo vệ, ông ta đương nhiên có thể phân biệt rõ ràng cái gì nặng cái gì nhẹ. Hộ soái bảo vệ là người có trong tay hàng vạn quân, một chỉ huy đứng thứ năm ở thành phố Đà Lạt sao có thể so sánh?

“Không cần các người điều tra, chúng tôi đã sớm điều tra rõ ràng, cô giáo Lê đã bị xử lý sai.” Thiên Thành nói.

“Vậy tôi phải làm gì?” Cục trưởng Sang hỏi.

“Ông không cần làm gì cả, ông chỉ cần khôi phục chức vụ giáo viên cho cô giáo Dung là được rồi. Ba ngày sau, tôi muốn cô giáo Dung trở về trường giảng dạy một cách chính thức.” Thiên Thành nói tiếp.

“Được, được, tôi nhất định sẽ khôi phục chức vụ cho cô giáo Dung. Xin hỏi, vị hộ quốc bảo vệ nào là học trò của cô ấy?” Cục trưởng Sang tò mò hỏi.






Bình luận

Truyện đang đọc