LONG UY CHIẾN THẦN

“Nhà họ Trần từ lâu đã mưu đồ đi theo địch, mà Chu Lệ Ngọc phản đối chuyện đi theo địch cho nên bị người nhà họ Trần giam lỏng, sau khi quân địch công phá thành Đà Lạt thì người nhà họ Trần đã đón Arnold, chiêu đãi anh ta rượu ngon thịt ngon.” Trương Minh Nguyệt nói.

“Sau đó thì sao?” Lê Uy Long hỏi.

Advertisement

“Trong bữa tiệc đó, Chu Lệ Ngọc kêu cứu, Arnold biết được Chu Lệ Ngọc là em vợ của anh thì cố ý nhục nhã cô ta với mục đích muốn chọc giận anh. Trần An Khang thậm chí tỏ ý trước mặt mọi người tặng Chu Lệ Ngọc vợ của mình cho Arnold.” Trương Minh Nguyệt nói.

“Lẽ nào lại như vậy! Trần An Khang thật sự không biết xấu hổ đến mức này! Vậy còn Chu Hoàng Lâm thì sao? Anh ta sao lại rơi vào trong tay Arnold?” Lê Uy Long lại hỏi.

Advertisement

“Chu Hoàng Lâm sớm đã có suy nghĩ đi theo địch, anh ta và Trần An Khang, Phan Huy Thành từ lâu đã có liên hệ mật thiết với đặc công Cao Hùng của nước Liệp Ưng. Mưu đồ đợi quân địch công phá thành Đà Lạt thì sẽ thuyết phục người nhà đi theo địch.” Trương Minh Nguyệt nói.

“Chu Hoàng Lâm lại có thể có suy nghĩ đi theo địch từ lâu!” Lê Uy Long cực kỳ tức giận.

“Đúng vậy, lúc quân địch sắp công phá thành Đà Lạt, anh ta đã hết sức khuyên bảo người nhà họ Chu đi theo địch, nhưng già trẻ nhà họ Chu đều kiên quyết phản đối chuyện đi theo địch nên đưa cả nhà rời khỏi thành Đà Lạt.” Trương Minh Nguyệt nói.

“Già trẻ nhà họ Chu đã kiên quyết phản đối chuyện đi theo địch thì vì sao Chu Hoàng Lâm vẫn còn ở nhà họ Trần?” Lê Uy Long nói.

“Bởi vì Chu Hoàng Lâm tuy bị nhà họ Chu phản đối, nhưng anh ta vẫn không cam tâm, vẫn muốn đi theo địch cho nên anh ta mượn danh nghĩa đến nhà họ Trần thăm Chu Lệ Ngọc. Không theo nhà họ Chu rời khỏi mà ở lại nhà họ Trần, định theo địch cùng với nhà họ Trần.” Trương Minh Nguyệt nói.

“Chu Hoàng Lâm đã mong muốn theo địch vậy vì sao lại lọt vào đòn hiểm của Arnold?” Lê Uy Long hỏi thêm.

“Bởi vì lúc Chu Lệ Ngọc bị quân lính quân địch của Arnold đánh đập, Chi Hoàng Lâm muốn cứu, cầu xin thay cho Chu Lệ Ngọc, cuối cùng không những không thể cứu được Chu Lệ Ngọc mà còn bị Arnold sai người đánh anh ta.” Trương Minh Nguyệt nói.

“Chu Hoàng Lâm này đã một lòng muốn theo địch thì anh ta không đáng được đồng cảm, bị đánh đến chết càng tốt.”  Xưa giờ Lê Uy Long luôn kinh tởm những kẻ bán nước như kẻ thù, tuy cuối cùng Chu Hoàng Lâm cầu xin thay cho Chu Lệ Ngọc nhưng anh ta cũng không đáng nhận được sự tha thứ.

Sau đó, Tiêu Phá Thiêu lại hỏi: “Phan Huy Thành, Trần An Khang và Chu Hoàng Lâm từ lâu đã có lòng đi theo địch, các cô vì sao đến bây giờ mới phát hiện ra được?”

“Hộ soái, người của chúng tôi ở thành Đà Lạt có hạn, trong khoảng thời gian ngắn không thể nắm được những chuyện này, xin anh hãy trị tội.” Trương Minh Nguyệt nói.

“Bỏ đi, tôi cũng biết các cô rất bận, trước kia đều đặt trọng điểm vào chuyện thanh trừ những người cầm đầu phản đối tôi, tôi không trách các cô.” Lê Uy Long nói.

“Cảm ơn Hộ soái!” Trương Minh Nguyệt cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

“Đã điều tra rõ Arnold bố trí canh phòng quân số xung quanh nhà họ Trần thế nào chưa?” Lê Uy Long lại hỏi.

“Đã điều tra rồi, nhưng quân địch đề phòng nghiêm ngặt, trong khoảng thời gian ngắn chúng tôi không trà trộn vào được, vẫn cần thêm chút thời gian.” Trương Minh Nguyệt nói.

“Chuyện này phải nắm chắc, không thể kéo dài quá lâu, nếu không Chu Lệ Ngọc sẽ rất nguy hiểm.” Lê Uy Long nói.

“Vâng, quân lính nhất định sẽ nhanh chóng điều tra rõ!” Trương Minh Nguyệt nói.



Lê Uy Long vừa cúp điện thoại không bao lâu, thì đột nhiên một nhân viên tình báo lại vội vàng chạy đến.

“Hộ soái, Phạm trung tướng điện khẩn đến!” Nhân viên tình báo đó nói.

Lê Uy Long lập tức nhận điện thoại, nói: “Phạm Cương, có chuyện gì vậy?”

“Hộ soái, quân địch lại phái một đội khác đến vây đánh bệnh viện!” Phạm Cương nôn nóng nói.

Bình luận

Truyện đang đọc