LONG UY CHIẾN THẦN



“Bây giờ Nguyễn Tú Cẩm đã nằm trong tay bọn chúng, nếu chúng ta tùy tiện xuất binh, chắc chắn sẽ gây ra hoảng loạn, một khi bọn họ kích động, đến lúc đó rất có thể sẽ giết Nguyễn Tú Cẩm. Chúng ta cứ đuổi theo vợ tôi trước và tìm hiểu tình hình cụ thể rồi mới tính sau.” Lê Uy Long nói.

“Được rồi, vậy chúng ta cứ đuổi theo chị dâu rồi mới tính sau.” Thiên Thành nói.

Lúc này, trong hang động dưới núi Hổ Sơn.

“Ông George, tôi đã nghĩ ra phương pháp phá giải ván cờ tàn này rồi, hay là ông hãy để tôi đi thử trước đi. Nếu như tôi không thể phá giải được, thì chúng ta có thể đợi Chu Nhược Mai tới rồi phá giải sau cũng được.” Tôn Quốc Tài đã nghĩ ra phương pháp phá giải nên mới không thể chờ đợi được muốn thử ngay lúc này.

“Ông không đợi Chu Nhược Mai tới rồi nghiên cứu với ông hay sao?” George hỏi.

“Không cần nghiên cứu nữa, cô ấy sẽ chỉ làm phiền tôi. Khi cô ấy đến, tôi có thể đã phá giải được ván cờ tàn này rồi.” Tôn Quốc Tài nói.

“Được thôi, vậy ông hãy thử trước đi.” George nhìn thấy Tôn Quốc Tài tự tin như vậy, nên quyết định cho ông ta một cơ hội, để cho ông ta đi thử trước.

Nếu Tôn Quốc Tài thật sự có thể phá giải được ván cờ này thì càng tốt, đợi khi Chu Nhược Mai đến, họ liền có thể lập tức lợi dụng cô ấy để uy hiếp Lê Uy Long tiến đến chịu chết.


Nếu Tôn Quốc Tài không thể phá giải, thì cứ đợi khi Chu Nhược Mai đến để cô ấy phá giải cũng được.

Dù sao hiện tại chờ đợi ở đây cũng lãng phí thời gian, tại sao không nắm bắt thời gian đó để cho Tôn Quốc Tài đi thử trước đi?

“Vậy ông mau sắp xếp một người đến chơi cờ thay cho tôi đi.” Tôn Quốc Tài nói.

“Ai muốn chơi cờ thay cho ông Quốc Minh nào, vẫn là luật lệ cũ. Bất kể thành công hay không thất bại, dù sống hay là chết cũng sẽ được thưởng ba mươi năm tỷ đồng.” George nói.

Đối với người lính đánh thuê đã chết hôm qua, George đều đối xử bình đẳng và đưa đầy đủ số tiền thưởng ba mươi năm tỷ để Harry chuyển cho người nhà của họ. Vốn dĩ hai người trước đó không được nhận ba mươi năm tỷ đồng, nhưng George tiền nhiều lại hào phóng nên đều thống nhất đưa ba mươi năm tỷ đồng cho bọn họ.

Bởi vì ông ta biết rằng sau này vẫn cần phải gọi thêm vài người lính đánh thuê đến làm kẻ chết thay mới có thể phá giải được ván cờ này, cho nên ông ta không thể nuốt lời được.

Lúc này, một tên lính đánh thuê đứng lên nói: “Tôi làm cho.”

Dưới phần thưởng hậu hĩnh nhất định sẽ có người dũng cảm đứng ra, đối bọn họ mà nói ba mươi năm tỷ đồng đã rất có sức hấp dẫn rồi, hơn nữa, lỡ như Tôn Quốc Tài thật sự có thể phá giải thành công, mình sẽ không cần phải chết, chỉ cần giúp ông ta đẩy vài quân cờ là đã có thể kiếm được ba mươi năm tỷ đồng, rủi ro này rất đáng để đi mạo hiểm.

“Vậy thì hãy nhanh chóng bước lên đi, chúc anh may mắn.” George nói.

“Vâng.” Người lính đánh thuê đó lập tức đi đến trước cửa đá.

Sau đó, Tôn Quốc Tài lại sử dụng phương pháp cũ là lấy đèn pin rọi vào quân cờ và hướng dẫn người lính đánh thuê đó di chuyển quân cờ đến vị trí mà mình muốn tới.

Cứ như vậy, vào lúc Chu Nhược Mai còn chưa đến, Tôn Quốc Tài đã bắt đầu phá giải ván cờ tàn trên cửa đá.

Nguyễn Tú Cẩm nghe được rằng chỉ cần giúp ông ta đẩy quân cờ thôi, mà có thể kiếm được phần thưởng tận ba mươi năm tỷ đồng, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ lạ, thời buổi bây giờ chỉ cần giúp người ta chơi cờ đều có thể kiếm được nhiều tiền như vậy sao?

Hà Ngọc Lan lái chiếc Bugatti Veyron phóng như bay suốt quãng đường đi, những người tinh anh đặc chủng phía sau dần dần cũng không thể đuổi kịp được cô ấy.

Qua một lúc sau, bọn họ đã không thể nhìn thấy bóng dáng của chiếc Bugatti Veyron nữa. Nhưng bọn họ đã biết được đích đến là núi Hổ Sơn, không đuổi kịp thì cũng chẳng sao, bọn họ chỉ cần chạy về phía núi Hổ Sơn là được.

Chu Nhược Mai lòng nóng như lửa đốt, cũng là một đường phóng xe chạy nhanh đến núi Hổ Sơn. Nhưng kỹ năng lái xe của cô làm sao có thể so sánh với Hà Ngọc Lan nữ đội trưởng của linh đặc chủng được?


Khi đến nửa đường, thì Hà Ngọc Lan đã đuổi kịp cô.

Chu Nhược Mai nhìn thấy một chiếc Bugatti Veyron đuổi theo mình từ phía sau đến, trong lòng cô hơi kinh ngạc, khi vừa định thần lại thì thấy chiếc Bugatti Veyron này hóa ra là chiếc xe của Lê Uy Long.

Sau đó, cô nhìn thấy người đang lái xe lại là Hà Ngọc Lan.

Còn Lê Uy Long và Thiên Thành đều ngồi ở trong xe.

“Bây giờ đã đuổi kịp vợ anh rồi, anh có muốn ngăn cản cô ấy không?” Hà Ngọc Lan hỏi.

“Cô tuyệt đối đừng làm vậy, kỹ năng lái xe của cô ấy không được tốt lắm, nếu để cô ấy lao ra ngoài ven đường, thì sẽ mất mạng mất.” Lê Uy Long nói.

“Vậy tôi nên làm gì đây?” Hà Ngọc Lan hỏi.

“Cô chạy theo cô ấy, tôi sẽ ra hiệu cho cô ấy dừng xe lại.” Lê Uy Long nói.

“Được thôi.”

Thế là Hà Ngọc Lan giảm tốc độ xe lại, duy trì tốc độ chạy cùng với Chu Nhược Mai.

Lê Uy Long ra hiệu cho Chu Nhược Mai dừng xe lại trước.

Chu Nhược Mai nhìn thấy Lê Uy Long đã đuổi theo đến tận đây, cô cũng biết được là không còn cách nào trốn tránh được nữa, nên chỉ đành tấp xe dừng lại vào lề đường.

Hà Ngọc Lan cũng lập tức phanh gấp tấp xe vào bên lề.

Sau đó, Lê Uy Long bước xuống xe, về phía xe của Chu Nhược Mai.

“Anh đuổi theo em làm gì vậy?” Chu Nhược Mai có chút tức giận hỏi.


“Dư Hân, em đang muốn đi đến núi Hổ Sơn, phải không?” Lê Uy Long hỏi.

“Đúng vậy, làm sao anh biết?” Chu Nhược Mai hỏi.

“Anh đoán vậy, em đi núi Hổ Sơn làm gì?” Lê Uy Long hỏi.

“Nguyễn Tú Cẩm bị người bắt cóc đến núi Hổ Sơn rồi, em muốn đi cứu cô ấy.” Chu Nhược Mai nói.

“Em làm chuyện nguy hiểm như vậy, tại sao lại không nói cho anh biết?” Lê Uy Long hỏi.

“Nói cho anh biết có ích lợi gì? Bọn họ không cho em nói với anh, càng không để cho anh đi cùng với em, nếu không bọn họ sẽ lập tức giết Nguyễn Tú Cẩm ngay.” Chu Nhược Mai nói.

“Một mình em đi cũng là chịu chết, em không thể cứu được Nguyễn Tú Cẩm.” Lê Uy Long nói.

“Dù không cứu được em cũng phải đi cứu, cô ấy là người bạn thân nhất của em, em không thể thấy chết mà không cứu được. Em không nói những điều vô nghĩa với anh nữa, bọn họ chỉ cho em ba mươi phút, nếu trong trong vòng ba mươi phút em không đến được núi Hổ Sơn, bọn họ sẽ giết Nguyễn Tú Cẩm mất.” Chu Nhược Mai nói xong, lại muốn tiếp tục lái xe đến núi Hổ Sơn.

“Chờ một chút.” Lê Uy Long nhìn thấy Chu Nhược Mai cứ cố chấp muốn đi, vội vàng ngăn cản.

“Còn chần chờ gì nữa? Chờ thêm một chút nữa, Nguyễn Tú Cẩm sẽ mất mạng mất. Hiện tại em đã bị anh làm lỡ mất mấy phút thời gian rồi, anh có biết không hả?” Chu Nhược Mai lo lắng nói.

“Anh có cách cứu Nguyễn Tú Cẩm, em đừng sốt ruột. Nếu em cứ manh động xông lên núi Hổ Sơn như thế này, không những không thể cứu được Nguyễn Tú Cẩm, mà đến em cũng sẽ gặp nguy hiểm.” Lê Uy Long nói.






Bình luận

Truyện đang đọc