LONG UY CHIẾN THẦN



“Dư Hân, chồng cậu suy nghĩ rất chu đáo nha, mình không có ở nhà cũng sắp xếp người bảo vệ chúng ta.” Nguyễn Tú Cẩm nói.

“Đúng vậy, nếu không phải anh ấy sắp xếp cho Ngọc Vinh bảo vệ chúng ta, đêm nay chúng ta đã không thể tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra.” Chu Nhược Mai nói.

“Sao hai người các cô không ở yên trong nhà, chạy đến quán bar làm gì? Là chê tôi nhàn rỗi không có chuyện gì hả?” Hà Ngọc Lan có chút bất mãn hỏi.

“Do tôi gọi Dư Hân đến quán bar.” Nguyễn Tú Cẩm nói.

“Tại sao cô lại dẫn Dư Hinh đến quán bar?” Hà Ngọc Lan hỏi lại.


“Bởi vì đây tôi vẫn luôn ở trong nhà viết tiểu thuyết, thiếu linh cảm, không viết được đến đâu, muốn đi quán bar thả lỏng một chút.” Nguyễn Tú Cẩm nói.

“Cô không có linh cảm viết sách, có rất nhiều cách để thả lỏng, vì sao lại cứ chọn đến quán bar?” Rốt cuộc Hà Ngọc Lan cũng biết được lý do tại sao Chu Nhược Mai đến quán bar, hóa ra là để cùng Nguyễn Tú Cẩm đến đây thư giãn!

“Ngoài việc đến quán bar thả lỏng, tôi không nghĩ ra cách khác, chẳng lẽ cô có thể giới thiệu cách khác hả?”, Nguyễn Tú Cẩm hỏi.

“Đương nhiên là có, có rất nhiều cách nha!” Hà Ngọc Lan nói.

“Cách gì vậy?” Nguyễn Tú Cẩm hỏi.

“Cô có thể kêu Dư Hân đánh bóng rổ nha, hoạt động thể dục thể thao một chút, chẳng lẽ không thể thư giãn sao? Trước biệt thự Tinh Nguyệt có sân bóng rổ, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh đấy, rất tiện nha, làm gì phải đến cái nơi phức tạp như quán bar?” Hà Ngọc Lan nói.

“Ừ, ý kiến của cô cũng không tệ. Nghe cô nói như vậy, cô là cao thủ bóng rổ hả?” Nguyễn Tú Cẩm hỏi.

“Nói nhảm, giống hai người các cô, một mình chọi hai, hơn nữa chỉ cần dùng một tay có thể ngược các cô như ngược chó.” Hà Ngọc Lan nói.

“Lợi hại như vậy sao? Nhớ năm đó, tôi với Dư Hân còn học đại học, là cầu thủ của đội bóng rổ trường, cô đừng có xem thường chúng tôi”, Nguyễn Tú Cẩm nói.


“Đội trường tính cái rắm gì, không tin sau này các cô hỏi Lê Uy Long một chút, năm đó lúc còn trong bộ đội, anh ta cũng bị tôi úp mũ không ít lần.” Hà Ngọc Lan nói.

“Không phải cô đang khoác lác đó chứ? Lê Uy Long như Ngưu Cao(1), Mã Đại(2), cô cũng chụp mũ anh ấy được à?” Chu Nhược Mai cảm thấy lần này Hà Ngọc Lan thật sự khoác lác, làm sao con gái có thể chụp mũ con trai được?

(1): Ngưu Cao là tướng nhà Nam Tống trong lịch sử Trung Quốc. Ông tham gia cuộc chiến chống nước Kim và lập được nhiều công trạng

(2): Mã Đại tự Bá Chiêm. Ông là một vị tướng của nước Thục trong thời kỳ Tam Quốc ở Trung Quốc.

“Nếu các cô không tin, hôm nào rảnh, để một mình Lê Uy Long đấu với tôi, tôi cho các cô thấy.” Hà Ngọc Lan nói.

“Được, chờ Lê Uy Long trở về, nhất định tôi sẽ để cho một mình anh ấy đấu với cô một trận, tôi không tin cô có thể chụp mũ của anh ấy được!” Chu Nhược Mai nói.

Lúc này, ba người đã đến bên cạnh chiếc Lamborghini của Chu Nhược Mai.

Ngay khi Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm chuẩn bị lên xe, đột nhiên ba chiếc Mercedes Benz trên đường gầm thét mà đến, dừng lại sát bên cạnh chiếc Lamborghini.

Hà Ngọc Lan đột nhiên cảnh giác lên.

Còn Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm bị ba chiếc xe đột ngột xuất hiện này dọa cho khiếp sợ.


Lúc này, một nhóm người mặc đồ đen lần lượt lao xuống xe, ai nấy đều cầm súng!

Thấy tình hình này, nhất thời trong lòng Hà Ngọc Lan cả kinh, người có thể mang theo súng tới, rất có khả năng kẻ gây bất lợi cho Chu Nhược Mai chính là phần tử đặc vụ của kẻ địch!

Hà Ngọc Lan cũng nhanh chóng rút súng ra!

Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm thấy những người này đều cầm súng trên tay, nhất thời sợ tới mức hồn bay phách lạc. Các cô đã trải qua rất nhiều lần bị bắt cóc, đều có dự cảm mình chắc chắn bị những người này bắt cóc rồi!

Thật là mới ra miệng hổ thì lại vào hang sói!






Bình luận

Truyện đang đọc