LONG UY CHIẾN THẦN



“Vâng!” Ánh Hạ nghe thấy lời nói Cục trưởng Vu nghiêm túc như vậy, chỉ có thể nhận lệnh.

“Sau khi điều tra, vợ của Lương Trọng là Nguyễn Diễm My cũng có rất nhiều hành vi phạm tội. Cô lập tức dẫn mọi người đến nhà của Lương Trọng và bắt giữ vợ của Lương Trọng là Nguyễn Diễm My đi!”

“Vâng!” Ánh Hạ nói.

“Được rồi, nhanh chóng hành động, đừng để Nguyễn Diễm My chạy mất.” Cục trưởng Vu nói xong liền cúp máy.

Ánh Hạ nhận được lệnh buộc phải rút lui, cảm thấy mất mặt trước Hà Ngọc Lan, chán nản nói với người của mình: “Tất cả rút lui.”


“Giám đốc, tại sao chúng ta lại rút lui? Chúng ta nhiều người như vậy, không sợ bọn họ! Đây là cơ hội lập công cả đời chỉ có một lần!”

“Có công gì, không muốn mất chức thì nhanh rút lui, đây là mệnh lệnh, đừng hỏi nhiều như vậy!” Ánh Hạ cáu kỉnh nói.

Người của Cục công an thành phố nghe Ánh Hạ nói vậy đành phải tức giận rút lui.

Khi Hà Ngọc Lan nhìn thấy Ánh Hạ được lệnh phải rút lui thì cô cũng không chế nhạo cô ấy. Suy cho cùng đều là vì nước, vì dân, nhưng hơi bất đồng quan điểm mà thôi, không cần phải cả vú lấp miệng em, lên mặt dạy người.

Lương Trọng và Lương Tuấn Thịnh ngay lập tức lo lắng khi thấy Ánh Hạ và cấp dưới rút lui.

“Giám đốc Ánh Hạ, cô không thể rút lui. Cô là giám đốc của Cục công an thành phố. Cô không thể thấy chết mà không cứu!” Lương Trọng kêu van.

“Đúng, Giám đốc Ánh Hạ, chúng tôi sẽ như thế nào nếu cô rời đi? Cô có cam tâm nhìn chúng tôi chết dưới họng súng của chúng hay sao?” Lương Tuấn Thịnh cũng kêu theo.

Ánh Hạ cũng không thèm nhìn lại, dẫn theo đội ngũ của mình lui ra ngoài.

Lương Trọng và Lương Tuấn Thịnh vừa nhìn thấy hy vọng sống giờ phút này đã tan tành trong nháy mắt, loại thăng trầm này khiến họ tuyệt vọng đến cùng cực chỉ trong phút chốc.


Sau khi đội của Ánh Hạ rời đi, Hà Ngọc Lan nói với Lương Trọng và Lương Tuấn Thịnh: “Làm nhiều điều ác chắc chắn sẽ có kết cục không tốt đẹp. Lê Hồng Ngọc là giáo viên của Lê Uy Long. Nếu hai người không gây chuyện với giáo viên của Lê Uy Long, có lẽ hành vi của hai người đã không bại lộ sớm như vậy. Nhưng hai người đã mạo phạm đến giáo viên của Hộ soái bảo vệ và chọc giận Hộ soái bảo vệ, do đó mới điều tra ra sự thật rằng hai người có quá nhiều tội ác, ngày chết của hai người đã đến sớm. Hãy lên đường thật tốt, kiếp sau hãy biết làm người hơn!”

Lương Trọng và Lương Tuấn Thịnh lập tức nằm liệt xuống đất, giống như hai con chó chết. Cho đến lúc đó, họ bắt đầu tin rằng Lê Uy Long thực sự là Hộ soái bảo vệ. Bằng không, ai có thực lực lớn như vậy làm cho người của Cục công an thành phố không dám quan tâm đến chuyện này?

“Xử tử!” Hà Ngọc Lan không muốn nhiều lời nữa, lập tức hạ lệnh.

Lúc này, Lương Trọng và Lương Tuấn Thịnh đã nằm liệt trên mặt đất, không cần ai giữ họ, bốn người lính tinh nhuệ nghe thấy lệnh của Hà Ngọc Lan và lập tức chĩa súng về phía họ.

“Bố, cứu con, con không muốn chết! Con còn nhỏ như vậy, còn chưa cưới vợ, con không chết được! Không phải bố rất có năng lực sao? Bất kể xảy ra chuyện gì, bố cũng có thể giúp con giải quyết, bố hãy nghĩ cách đi!” Đối mặt với cái chết, Lương Tuấn Thịnh vẫn tưởng tượng rằng người bố toàn năng có thể cứu mình.

“Súc vật, tao bị ngươi giết chết! Bây giờ tao còn không bảo vệ được chính mình thì làm sao có thể cứu mày?” Lương Trọng biết mình bất lực, không thể thay đổi được gì nên liền trút hết phẫn nộ lên người con trai.

Nếu không phải vì thằng con trai này gây họa ở trường và bắt Lê Hồng Ngọc đứng ra chịu trách nhiệm, ông ta đã không chọc giận Lê Uy Long - một Hộ soái bảo vệ.

Nếu ông ta không khiêu khích Lê Uy Long thì ông ta sẽ không phải chết! Bởi vì sự việc của Lê Hồng Ngọc mà liên đới đến các hành vi phạm tội khác của ông ta. Đối với vụ án của Lê Hồng Ngọc thì ông ta hoàn toàn không phải chịu tội tử hình, nhưng những tội ác khác ông ta phạm phải đủ để bị kết án tử hình.

Ông ta nằm mơ cũng không nghĩ rằng Lê Hồng Ngọc sẽ là giáo viên của Hộ soái bảo vệ! Nếu đã biết chuyện này từ trước thì có cho mười lá gan ông ta cũng không dám để người ta trục xuất Lê Hồng Ngọc!

Tuy nhiên, cuộc đời không có đường lui, sai một bước chính là muôn đời muôn kiếp không thể quay lại được.


“Chị gái xinh đẹp, xin hãy tha mạng cho mạnh chó của em, em thực sự không muốn chết. Em còn quá trẻ, mới mười tám tuổi, những năm tháng tuyệt vời của em chỉ vừa mới bắt đầu!” Thấy cầu xin bố mình không được, cậu ta lại bắt đầu cầu xin Hà Ngọc Lan.

“Bắn!” Hà Ngọc Lan thật sự không muốn nghe tiếng sói tru của Lương Tuấn Thịnh, lập tức hạ lệnh bắn.

“Bằng! Bằng! Bằng! Bằng!”

Bốn tiếng súng vang lên cùng lúc, Lương Trọng và Lương Tuấn Thịnh ngã xuống vũng máu.

Hai cha con vô pháp vô thiên này cuối cùng đã phải nhận quả báo xứng đáng.






Bình luận

Truyện đang đọc