LONG UY CHIẾN THẦN

Bạch Bất Nhân đã từng bị đường chủ Đông Mục Đường nhục nhã trước mặt mọi người, sau đó gã ta nằm mơ cũng muốn làm đường chủ chỉ vì không còn bị người khác ức hiếp.

Bây giờ Cầu Hạn đột nhiên thăng chức cho gã ta làm Phó giáo chủ, nháy mắt trở thành dưới một người trên vạn người, sau khi hưng phấn, trong lòng gã ta lại hết sức thấp thỏm, bởi vì gã ta biết võ công của gã ta ngay cả thân phận đường chủ cũng không xứng, lại càng không cần phải nói tới Phó giáo chủ.

Advertisement

“Giáo chủ, vị trí Phó giáo chủ dĩ nhiên rất tốt, chỉ là võ công của tôi quá yếu, chỉ sợ kẻ dưới khó phục tùng.” Bạch Bất Nhân cà lăm nói.

Advertisement

“Hộ pháp Dương.” Cầu Hạn hét lớn về phía cổng.

Một ông già gầy như que củi, ánh mắt lại sắn bén như điện bước nhanh đến, ông ta là Hữu hộ pháp Dương Như Phong của Thần Đao Giáo, là tồn tại gần với Cầu Hạn trước mắt ở Thần Đao Giáo.

Ông ta hành lễ với Cầu Hạn, vô cùng cung kính nói: “Giáo chủ, có gì dặn dò?”

“Tôi quyết định thu Bạch Bất Nhân làm đồ đệ, hơn nữa thăng chức cho cậu ta làm Phó giáo chủ Thần Đao Giáo, nếu có người không phục, giết không tha, cho dù hai hộ pháp các ông cũng phải nghe mệnh lệnh của Phó giáo chủ Nhân.”

Bạch Bất Nhân không ngờ giáo chủ sẽ thu gã ta làm đồ đệ, gã ta tranh thủ thời gian quỳ dưới đất, vừa dập đầu vừa gọi: “Sư phụ.”

Hộ pháp Dương trung thành nhất với Cầu Hạn, mặc dù ông ta không biết tại sao Cầu Hạn phải đối tốt với Bạch Bất Nhân như vậy, nhưng ông ta không hề do dự nói: “Giáo chủ yên tâm, tôi nhất định sẽ khiến cho tất cả mọi người tâm phục khẩu phục với Phó giáo chủ Nhân.”

“Kế tiếp tôi sẽ bế quan một thời gian ngắn, ông giúp đỡ Bạch Bất Nhân quản lý Thần Đao Giáo cho tốt, chờ tôi bế quan xong tôi sẽ đích thân dạy cậu ta võ công.”



Bởi vì t Đà Lạt đã từng bị kẻ địch chiếm lấy, ngành kinh doanh nơi này đã bị phá hoại nghiêm trọng, xí nghiệp đầu tư bên ngoài cũng khiến nước Đại Long lúc nào cũng có thể xảy ra chiến tranh, tới tấp rút vốn khiến kinh tế Đà Lạt rét lạnh vì sương tuyết.

Dưới tình huống người ta đang đói thì chuyện gì cũng làm được, Nguỵ Nghiêm đương nhiên hiểu rõ đạo lý này, nhất là Đà Lạt còn là địa bàn của Lê Vĩnh Thiên.

Ông ta lo lắng Lê Vĩnh Thiên lợi dụng tâm trạng bất mãn của dân chúng, xảy ra bạo động, lấy năng lực mang binh của Lê Vĩnh Thiên, cho dù dẫn đầu một đám ác ôn, lực phá hoại đó cũng sẽ hết sức kinh người.

Vì để tránh cho tình huống này xảy ra, ông ta lấy một số tiền lớn từ quốc khố dùng để sửa chữa những tòa nhà bị phá hủy trong chiến tranh và một số cơ sở hạ tầng cần thiết.

Mặc dù những công trình kia đều lựa chọn hình thức đấu thầu, nhưng trong đó có một tiền đề cơ bản nhất, đó chính là công ty làm dự án này không thể có bất cứ liên quan gì với Lê Vĩnh Thiên.

Ngô Tường Ninh đã từng lấy danh nghĩa công ty Galaxy đấu thầu một dự án, kết quả người phụ trách dự án cũng không thèm nhìn, trực tiếp ném hợp đồng đấu thầu tới trước mặt cô ấy, hơn nữa còn lớn tiếng nói ở trước mặt tất cả mọi người: “Tập đoàn Galaxy không phải công ty của vợ Lê Vĩnh Thiên sao, vợ của loại người cặn bã này có thể làm tốt dự án gì?”

Ngô Tường Ninh không phục muốn phân rõ phải trái với ông ta, kết quả trực tiếp bị nhân viên bảo vệ đuổi ra, nếu như cô ấy không phải người đẹp, tám chín phần mười còn phải bị những người kia đánh.

Những chuyện tương tự cũng có xảy ra trên người Lâm Khánh Hoàn, bởi vì trong nhà sắp đói meo, cô ấy đành phải tới một công ty làm việc bán thời gian, kết quả người tuyển dụng vừa nghe nói cô ấy từng làm ở công ty Galaxy thì cũng trực tiếp ném sơ yếu lý lịch vào mặt cô ấy.

Sau khi Chu Nhược Mai nghe nói hai chuyện này, cảm thấy áy náy ngủ cũng không ngon, cô rất muốn giúp đỡ những người bị bọn họ liên luỵ mà cuộc sống trở nên vô cùng khó khăn ấy, nhưng bởi vì bây giờ bản thân cô cũng không có thu nhập, cảm giác bất lực tòng tâm sâu sắc.

Vì không muốn gia tăng áp lực cho Lê Vĩnh Thiên, Chu Nhược Mai cũng không nói chuyện này cho anh, cũng chỉ có thể kể ra với Nguyễn Tú Hằng.

Kết quả Nguyễn Tú Hằng nghe xong, lập tức vỗ vào ngực nói: “Chị em mà, đừng lo lắng, tớ có tiền, hoàn toàn có thể bao nuôi người một nhà các cậu.”

Trong lòng Chu Nhược Mai giật mình, tranh thủ thời gian nói: “Cậu viết văn có thể kiếm bao nhiêu tiền, cậu cũng đừng đi ăn bám bởi vì bọn tớ.”

Bình luận

Truyện đang đọc