LONG UY CHIẾN THẦN



"Anh là ai hả? Dám đến đây với một chiếc quan tài, rốt cuộc anh muốn làm gì?" Trương Minh Nghị gần như phát điên. Nếu chiếc quan tài này được chuyển đến nhầm chỗ thì việc này không có gì đáng phải lo lắng, nhưng ông ta không ngờ nó lại được gửi đến đây có chủ đích từ đầu!

"Tôi là Lê Uy Long, con trai nuôi của Dương Lão tướng. Hôm nay tôi đã đặc biệt chuẩn bị một cỗ quan tài cho Trương gia các người, hãy vui lòng nhận lấy nó." Lê Uy Long thản nhiên nói.

Khi vừa nghe cái tên Lê Uy Long, tất cả mọi người đều nhận rangay rằng đó chính là người chồng vô năng của Chu Nhược Mai.

Mặc dù họ chưa từng thấy Lê Uy Long trước đây, nhưng anh ta lại là chồng của Chu Nhược Mai, người đẹp nhất Đà Lạt. Bởi vì Chu Nhược Mai quá nổi tiếng, nên nghiễm nhiên chồng cô cũng trở thành đề tài đàm tiếu khắp nơi và khắp cả thành phố ai ai cũng biết cái tên này.

Bên cạnh đó, sau lễ cưới siêu hoành tráng vào ngày 26 tháng trước, cái tên Lê Uy Long lại càng trở nên hấp dẫn.


Trương Minh Trí thấy Lê Uy Long đến thì lập tức cho rằng người này đã biết kế hoạch cướp Chu Nhược Mai của mình, không ngờ anh ta lại đến ngay trước cửa như vậy!

Trong đầu Trương Minh Trí chợt nhớ ra rằng đã lệnh cho Lưu Bảo Thục đi xử lý Lê Uy Long. Nhưng tại sao bây giờ Lê Uy Long vẫn có thể xuất hiện ở đây, chẳng lẽ Lưu Bảo Thục không có hành động gì sao, hay là anh ta đã.....thất bại?

"Anh đang nói Lão tướng nào cơ?" Trương Minh Nghị giận dữ hỏi.

"Cha tôi, Dương Văn Diệp." Lê Uy Long điềm đạm.

Nghe tới đây, Tạ Ngọc Liên, Trương Minh Nghị và vợ ông ta Phan Hoài Lan, cũng như tất cả những hậu duệ khác của Trương gia, lập tức kinh ngạc nhìn lên, khuôn mặt ai nấy đều biến sắc.

Mặc dù Dương Văn Diệp không phải là một người nổi tiếng, nhưng sau khi Trương Minh Trí ra lệnh cho bang Hổ Báo giết ông ta, tất cả bọn họ đều biết tới sự tồn tại của ông ấy. Nếu như người của Trương gia biết trước chuyện này thành ra phức tạp như vậy, họ hẳn đã cố gắng khuyên can Phong Trí.

Và nếu chuyện này không xảy ra, tất cả các thành viên của gia đình họ Trương, sẽ không bao giờ biết đến một người bình thường như Dương Văn Diệp.

Tuy nhiên, những vị khách mời không liên quan gì đến vấn đề này và hoàn toàn không biết Dương Văn Diệp là ai, nên ai nấy đều xôn xao bàn luận:

"Dương Văn Diệp là ai vậy, tại sao tôi chưa nghe đến bao giờ?"

"Tôi chưa từng nghe nói vềngười này, ông ta là ai mà anh ta lại dám gọi là lão tướng vậy?"

"Phải, tôi chưa từng gặp loại người không biết xấu hổ như vậy, hắn ta thậm chí còn tự cho bố mình là anh hùng."


"Một kẻ nổi tiếng vô dụng lại có can đảm đến Trương gia để gây rắc rối, hôm nay anh ta uống nhầm thuốc gì à!"

"Hai người này đúng là không bình thường rồi! Dám gửi quan tài đến Trương gia ngay ngày mừng thọ bà Trương. Bọn họ không cần mạng nữa sao?”

"Thật thô lỗ, anh ta chắc chắn sẽ bị Trương gia đánh đến chết rồi ném ra ngoài."

.......

Những người có mặt ở đây vốn là những người không đủ điều kiện để vào khách sạn Thiên Long ngày 26 vừa rồi để tham gia đám cưới của Lê Uy Long và Chu Nhược Mai, vì vậy họ không biết rằng Dương Văn Diệpchính là người đã được đích thân Đại Uý Minh Hải và những người lính khác cúi chào kính cẩn để vinh danh.

Mặc dù lễ cưới của Lê Uy Long là sự kiện long trọng nhất thành phố cho đến thời điểm hiện tại, nhưng sau đó một tin đồn đã lan truyền ra khắp thành phố rằng tất cả sự chuẩn bị hoành tráng đó vốn không phải do Lê Uy Longchủ trì mà là một người khác. Do đó, những người ở đây đều không có chút nể sợ nào với Lê Uy Long. Trong mắt họ, anh vẫn chỉ là một kẻ khố rách áo ôm.

Lúc này, Lê Uy Long và Thiên Thành đã bước đến giữa sảnh.

"Thiên Thành, tặng quà đi." Lê Uy Long mỉm cười nói.

"Vâng!" Thiên Thành ngay lập tức ném chiếc quan tài ra ngay trước mặt Trương Phu nhân – Tạ Ngọc Liên.

"Chỉ là món quà nhỏ, hy vọng bà Trương đây đừng chê cười." Lê Uy Long nhếch môi nói.


Khuôn mặt của Tạ Ngọc Liên nhanh chóng trở nên tái nhợt vì tức giận, nhưng bà ta vẫn cố gắng hết sức để kiểm soát cảm xúc của mình. Bởi vì trong thâm tâm bà có linh cảm rằng việc Lê Uy Long và người đàn ông to lớn đi theo anh ta mang theo chiếc quan tài đến đây không phải là trò đùa, hẳn là phải có chủ ý gì đó.

Khi đã sống đến độ tuổi này, bà Trương dĩ nhiên có thể nhìn ra nhiều điều sâu sắc hơn đám thanh niên nông cạn.

"Món quà của cậu thật quá quý giá. Một bà già như tôi đâu dám nhận. Xin cậu hãy giữ lấy để sau này còn có dịp sử dụng." Tạ Ngọc Liên cẩn trọng nói.

"Tôi vẫn còn trẻ và có lẽ phải rất lâu nữa mới phải xài đến nó, còn Trương phu nhân đây đã già, cũng chẳng còn sống được mấy ngày nữa. Tôi vẫn nên để nó lại cho những người có nhu cầu." Lê Uy Long cười khẩy.

"Cậu..... ý cậu là gì?" Tạ Ngọc Liên cuối cùng cũng không thể nhịn được.

"Ý tôi là, bà là người đứng đầu Trương gia, nhưng người làm bà như bà lại không biết cách dạy dỗ con cháu, Trương gia các người sống không ra thể thống gì! Chính cháu trai của bà - Trương Minh Trí đã giết cha tôi. Bây giờbà không thể đổ lỗi cho ai được nữa. Quan tài này, bà đáng nhận nó lắm." Lê Uy Long bắt đầu nổi giận và nói hết sự thật.






Bình luận

Truyện đang đọc