LONG UY CHIẾN THẦN



Nghe những lời của Lê Uy Long, những vị khách có mặt bắt đầu trở nên náo loạn, họ tự hỏi rốt cuộc Trương gia này đã làm ra những chuyện gì?

"Nói bậy! Trương gia ta trước nay luôn sống ngay thẳng, một kẻ bất tài vô dụng như cậu thì có tư cách gì mà nói?! Đừng có ở đây đặt điều xằng bậy, lừa dối dư luận. Người đâu, đuổi hai tên khốn này ra mau!" Tạ Ngọc Liên tức giận kêu lên.

Bốn vị tiền bối lập tức đứng dậy rồi đi về phía Vĩnh Thiên và Thiên Thành.

Mỗi gia đình trong gia tộc họ Trương đều có nuôi một vị sư phụ trong nhà. Các vị tiền bối nàylà những người bảo vệ cho Trương gia, họ có khinh công rất mạnh.

Thấy bốn sư phụ đi ra, Trướng Phong Trí cũng nhón chân đi theo họ, chỉ vào Lê Uy Long và chửi bới: "Anh là ai, dám đem quan tài đến để nguyền rủa bà tôi chết? Trương gia này không phải ai muốn đến thì đến, muốn đi thì đi đâu! Tôi sẽ cho anh“đi vào là người, đi ra còn xác” đấy!!”


Trương Minh Trí này vốn được bố mẹ nuông chiều từ khi còn nhỏ, vì vậy hắn ta luôn kiêu ngạo và tự mãn như thế.

"Vậy... anh là Trương Minh Trí?" Lê Uy Long lạnh lùng hỏi.

"Phải, ta đây chính là Đại thiếu gia Trương Minh Trí! Dù anh là ai, nếu dám đến đây gây chuyện, anh chết chắc rồi!" Trương Minh Trí dựa vào bốn vị sư phụ bên cạnh anh ta, không thèm để Lê Uy Long vào mắt.

"Bốppp-----" Vừa dứt lời Trương Minh Tríđã xoay tròn vài lần rồi ngã mạnh xuống đất!

Một nửa khuôn mặt của anh ta đã đỏ và sưng tấy lên, với một dấu bàn tay rõ ràng trên khuôn mặt.

Sự ra tay nhanh nhẹn của Lê Uy Long khiến mọi người không khỏi bàng hoàng, kể cả bốn vị sư phụ kia.

"Hicc!" Trương Minh Trí bất ngờ ngã xuống đất ngay khi vừa trông thấy cánh tay của Lê Uy Long giơ lên. Mọi người có mặt đều nỉn thở theo dõi.

"Đây mới chỉ là khởi đầu thôi, hình phạt chính vẫn chưa đến đâu. Muốn gi3t chết loại người như mày, với tao dễ như giẫm lên một con kiến!" Lê Uy Long vừa nói vừa giẫm mạnh lên một chân của Trương Minh Trí.

"Các người còn đứng trơ ra đó làm gì, mau gi3t chết thằng khốn này đi cho tôi!" Trương Minh Trí vừa lo lắng vừa sợ hãi và hét lớn với bốn vị sư phụ.

Nhưng khi bốn sư phụ thấy Phong Trí đang bị Lê Uy Long giẫm đạp lên, họ không dám ra tay ngay, vì sợ rằng cậu chủ Trương sẽ vô tình bị thương.

Phan Hoài Lan thấy đứa con trai bé bỏng của mình bị sưng ở mặt và bị giẫm lên chân như vậy thì cảm thấy đau xót vô cùng. Bà ta muốn chạy đến xem tình hình, nhưng thấy Lê Uy Long vẫn đứng đó, bà ta thất kinh hồn vía và không dám đến gần.

"Bẻ gãy chân của hai tên này, rồi nhét chúng vào quan tài và ném ra ngoài cho tôi!" Trương Minh Nghị thấy con trai mình bị đánh đập ngay trước mặt thì cực kỳ tức giận. Nếu không giết hai người kia, Trương gia đâu còn mặt mũi nào nữa!

"Xem ra kỹ năng của cậucũng không tệ, thử di chuyển xem, tôi sẽ chấp cậu ba bước đầu tiên!" Một trong những sư phụ muốn làm Lê Uy Long phân tâm để anh buông Phong Trí ra, nên đã mở lời.

“Xin lỗi, hạng các người mà cũng muốn đấu với Anh Thiên?" Thiên Thành nói một cách khinh bỉ, "Dù cả bốn người lao lên cùng lúc, tôi cũng có thể diệt gọn một lượt chứ đừng nói tới anh ấy."

Điên rồi, điên thật rồi!! Bọn họ quá kiêu ngạo! Anh ta nghĩ có thể một mình chống lại cả bốn vị sư phụ võ công thâm hậu sao?

"Đừng nói chuyện vô nghĩa với chúng, hãy nhanh chóng xử lý chúng đi!" Trương Minh Trí, người vãn đang nằm bẹp dưới chân Lê Uy Long, hét lên sốt ruột khi nhìn thấy bốn vị tiền bối chần chừ.

Nghe lời thiếu gia, bốn sư phụ nọ không dám nói thêm lời nào mà ngay lập tức xông lên.

Nhưng cơ thể của Thiên Thành nhanh như một cơn gió, anh talướt ngang qua họ dễ dàng như trở bàn tay.

"Pặccc!"

Những tiếng động của cơ tay va vào bắp thịt vang lên, và người ta thấy cả bốn sư phụ đều bật ngửa về phía sau.

Họ rơi mạnh xuống đất, lưng đập vào chân tườngvà nôn thốc ra máu, sắc mặt trở nên nhợt nhạt hơn hẳn.

Nhìn thấy cảnh này, mọi người đều chết lặng, đơn giản là họ không thể tin vào mắt mình. Trận chiến còn chưa kịp bắt đầu, vậy mà nó đã dễ dàng kết thúc như vậy sao?


Đặc biệt là Trương gia, họ biết sức mạnh của bốn vị sư phụ này, làm sao họ có thể dễ bị đả thương như vậy?

Trương Minh Trí lúc này bắt đầu trở nên hoảng loạn.

Người đàn ông to lớn bên cạnh Lê Uy Long đã đánh bại bốn người bảo vệ ngay lập tức chỉ với vài cú đấm. Vậy anh ta rốt cuộc còn mạnh đến mức nào?

Còn nữa, người đàn ông to lớn này có vẻ chỉ là một trong những tùy tùng của Lê Uy Long. Tùy tùng đã mạnh như vậy, chẳng lẽ sức mạnh của Lê Uy Long liệu còn khủng khiếp hơn nữa?

"Còn ai nữa không? Ai không sợ chết thì cứ bước ra đây!" Thiên Thành gầm lên dữ dội. Lúc này anh ta vẫn đang rất tức giận về cái chết của Dương Văn Diệp và chỉ muốn ra tay trả thù cho ông.

Tạ Ngọc Liên không thể chịu đựng thêm được nữa. Bà ta bèn thì thầm với một người hầu bên cạnh: "Nhanh đi gọi ông Tứ đến đây!!"





Bình luận

Truyện đang đọc