LONG UY CHIẾN THẦN



“Em không tin, anh mau đưa điện thoại của anh đến đây cho em xem lịch sử cuộc gọi của anh đi.” Chu Nhược Mai mệnh lệnh nói.

“Vợ à, sao đêm nay em lại nổi tính ghen tuông vậy?” Đây là lần đầu tiên Lê Uy Long bị Chu Nhược Mai kiểm tra điện thoại di động, cho nên có chút kỳ lạ, trước đây cô sẽ không quan tâm đến chuyện của mình như vậy.

“Gần đây anh có chút oai phong rồi, cũng khá được lòng phụ nữ. Đương nhiên em phải trông chừng anh nghiêm khắc hơn rồi.” Chu Nhược Mai nói.

Lê Uy Long không còn cách nào khác, chỉ đành đưa điện thoại di động của mình cho Chu Nhược Mai.


Chu Nhược Mai nhận lấy điện thoại của Lê Uy Long, vừa nhìn đầu tiên là thấy Thiên Thành gọi điện thoại cho anh trước, sau đó anh lại gọi một cuộc điện thoại cho Minh Hải.

“Em nhìn thấy rồi đó, anh đều là nói chuyện điện thoại với đàn ông cả, không có nói chuyện gì với người phụ nữ khác. Bây giờ em nên tin anh rồi chứ?” Lê Uy Long nói.

“Muộn thế này rồi Thiên Thành còn gọi điện thoại đến cho anh là có chuyện gì vậy?” Chu Nhược Mai hỏi.

“Anh ấy nói anh ấy không ngủ được và muốn rủ anh đi nhậu, nhưng anh từ chối rồi.” Lê Uy Long bịa ra một lời nói dối.

“Vậy muộn như vậy rồi, anh còn gọi điện thoại cho Minh Hải để làm gì?” Chu Nhược Mai lại hỏi.

“Anh bị Thiên Thành đánh thức, ngủ không được nữa, nên mới gọi điện thoại cho Minh Hải, cùng anh ta tán gẫu hai câu.” Lê Uy Long nói.

“Minh Hải người ta là trưởng quan chiến vực oai phong lẫy lừng ở khu phía Nam, anh đêm hôm khuya khoắt gọi điện thoại đến quấy rầy người ta nghỉ ngơi thật không có lễ phép. Người ta bận trăm công ngàn việc, khó có thời gian nghỉ ngơi, anh lại gọi điện thoại đến đánh thức người ta, anh có biết suy nghĩ không vậy?” Chu Nhược Mai nói.

“Lời em nói cũng có đạo lý, lần sau anh cũng sẽ không nửa đêm đi gọi điện thoại đến quấy rầy người ta nữa.” Lê Uy Long nói.

Chu Nhược Mai biết được Lê Uy Long không có nói chuyện với người phụ nữ khác, sau khi răn dạy anh vài câu, liền trả lại điện thoại cho anh và đi ngủ tiếp.


Lúc này, trong hang động của núi Hổ Sơn.

George, Tôn Quốc Tài và Harry, cùng với những người lính đánh thuê đều đã đến trước cửa đá.

“Ông Quốc Minh, chính là ván cờ tàn này, ông mau chóng giúp chúng tôi phá giải ván cờ tàn này đi.” George nói.

Tôn Quốc Tài đứng ở trước cửa đá nhìn chằm chằm vào ván cờ tàn một lúc lâu, sau khi xác nhận được giống hệt như trong bức ảnh, ông ta mới nói: “Được rồi, bây giờ tôi sẽ phá giải nó cho các người xem.”

Trước khi ông ta đến Long Quốc, thì đã tìm ra cách phá giải nó rồi, cho nên bây giờ không cần phải suy nghĩ nhiều về vấn đề này nữa.

“Được thôi, vậy làm phiền ông Quốc Minh rồi.” George nói.

Tôn Quốc Tài cũng không nhiều lời nữa, mà lập tức tiến lên phía trước, dùng tay đẩy quân cờ bên đỏ.

Thế nhưng, bất luận ông ta có dùng sức đẩy như thế nào, thì quân cờ đó vẫn không hề nhúc nhích tí nào.


Quân cờ được hút hơi từ lực vào cửa đá, Tôn Quốc Tài đã là một ông già ngoài sáu mươi tuổi, tay trói gà không chặt, căn bản không thể di chuyển quân cờ phía trên đó được.

“Tôi không thể di chuyển những quân cờ này, tìm người giúp tôi đẩy nó đi, chỉ cần làm theo hướng dẫn của tôi là được.” Tôn Quốc Tài nói.

“Harry, tìm một người mạnh một chút để giúp ông Quốc Minh bày ván cờ.” George nói với Harry.

“Được.” Harry lập tức chọn lựa một lính đánh thuê có thân thể cường tráng để giúp đẩy cờ.

Đợi đến khi lính đánh thuê đó đứng trước cửa đá, Tôn Quốc Tài mới nói: “Bước đầu tiên, xe ba bình sáu.”






Bình luận

Truyện đang đọc