LONG UY CHIẾN THẦN



Nghe Hà Ngọc Lan quát như vậy, đám côn đồ của Vương Tử Triết còn chưa đấm xuống đã run bần bật.

Lão đại của Vương Tử Triết của bọn họ là tồn tại trâu bò cỡ nào chứ. Kể từ khi trấn giữ tại quán bar Hải Đường này, nhiều kẻ có ý đồ đến đã bị đập cho một trận, đều nằm bên ngoài, cho tới bây giờ cũng chưa từng nếm qua cảm giác giống đêm nay, bị người ta dùng một chiêu đánh bại.

Ngay cả Vương Tử Triết cũng không thể chống lại một chiêu của người phụ nữ này, bởi vậy có thể thấy được, thực lực của người phụ nữ này khủng bố đến cỡ nào, quả thật chính là một con hổ cái xinh đẹp!

Đối mặt với một con hổ cái hung dữ như vậy, còn ai dám tự tìm đường chết?

Hà Ngọc Lan liếc nhìn xung quanh, thấy mọi người run rẩy, nói với Chu Nhược Mai : “Chị dâu, chúng ta đi thôi!”


“Được, Tú Hằng, chúng ta đi.” Chu Nhược Mai đã muốn sớm rời khỏi cái nơi rắc rối này, lập tức kéo Nguyễn Tú Cẩm, đi theo Hà Ngọc Lan rời đi.

“Mau ngăn cản bọn họ lại!” Lúc này, Vương Tử Triết nằm trên mặt đất đột nhiên lên tiếng.

Vừa rồi gã ta bị Hà Ngọc Lan đánh vào đầu, ngã trên mặt đất liền hôn mê một chút, nhưng rất nhanh gã ta đã tỉnh lại.

Nhìn thấy Hà Ngọc Lan muốn đưa Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm đi, gã ta thật sự không nuốt trôi cơn tức này, nhưng gã ta lại không đứng dậy nổi, cho nên gã ta muốn cho đàn em ngăn các cô ấy lại.

Đám côn đồ này nghe thấy mệnh lệnh của Vương Tử Triết, một đám bất chấp, giờ côn sắt lên, vây quanh Hà Ngọc Lan, Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm.

Hà Ngọc Lan thấy Vương Tử Triết lại dám để đàn em ngăn cản mình, cô ấy phẫn nộ mà xoay người lại, hung hăng đạp một cước vào ngực của Vương Tử Triết.

“Phốc!” Vương Tử Triết bị một cước của Hà Ngọc Lan dẫm lên ngực, tức khắc như bị một tảng đá ngàn cân đập xuống, phun ra một ngụm máu tươi.

Sau đó Vương Tử Triết lại bất tỉnh.

Nhìn thấy Hà Ngọc Lan dùng một cước làm Vương Tử Triết ngất đi, bọn đàn em của gã ta đều chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, tay cầm côn đang run rẩy kịch liệt.


“Hà Ngọc Lan tôi muốn đi, ai có thể ngăn cản?” Hà Ngọc Lan lạnh lùng nói, liếc nhìn đám côn đồ.

Những tên côn đồ đó không tự chủ được mà lui lại phía sau mấy bước, không ai dám nói gì. Từ trong lời nói của Hà Ngọc Lan, họ cũng biết cô ấy tên là Hà Ngọc Lan.

Tất nhiên, Hà Ngọc Lan tự báo tên, cũng không sợ bọn họ trả thù. Cô ấy chưa bao giờ sợ ai cả!

Nhìn thấy những tên côn đồ này bị dọa lui, Hà Ngọc Lan đưa Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm tiếp tục đi về phía trước.

Hà Ngọc Lan đi đến đâu, đám côn đồ đều lùi lại phía sau. Chẳng những tay nắm côn sắt của bọn họ đang run rẩy, mà ngay cả hai chân cũng run run không ngừng.

Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm kinh hồn bạt vía mà theo sau Hà Ngọc Lan, đi thẳng đến cửa quán bar.

Những tên côn đồ đó chỉ có thể không ngừng nhường đường, trơ mắt nhìn Hà Ngọc Lan, Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm rời đi, không dám ngăn cản nữa.

Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm đều sùng bái sát đất với Hà Ngọc Lan, một mình dẹp yên cả cái quán bar, lấy một thắng một trăm, mà không bị thương chút nào!

Mặc dù trước đó Chu Nhược Mai có chút địch ý với Hà Ngọc Lan, có chút đề phòng cô ấy sẽ câu chồng của mình đi mất, nhưng lần này một mình Hà Ngọc Lan đến cứu mình và Nguyễn Tú Cẩm, cô đã có thiện cảm với Hà Ngọc Lan.


Ra khỏi quán bar, Chu Nhược Mai hỏi Hà Ngọc Lan: “Ngọc Vinh, tại sao cô lại xuất hiện trong quán bar?”

“Tôi vâng lệnh của chồng cô, đến đây bảo vệ các cô.” Hà Ngọc Lan nói.

Chu Nhược Mai nghe Hà Ngọc Lan nói như vậy, cô cũng không thấy lạ. Vì chồng mình Lê Uy Long là một tướng ba sao, anh có thể ra lệnh cho Hà Ngọc Lan.

“Vậy làm sao mà cô biết được chúng tôi đến quán bar Hải Đường này?” Chu Nhược Mai hỏi lại.

“Nếu đã tuân mệnh bảo vệ các cô, đương nhiên sẽ biết hành tung của các cô.” Hà Ngọc Lan nhẹ nhàng bâng quơ nói, không muốn nói với Chu Nhược Mai rằng mình với Thiên Thành và hai mươi người bộ đội đặc nhiệm vẫn luôn canh giữ ở gần biệt thự Tinh Nguyệt, âm thầm bảo vệ cô.






Bình luận

Truyện đang đọc