LONG UY CHIẾN THẦN

Trương Minh Nguyệt tỉnh ngộ, lập tức dùng giọng điệu ra lệnh nói với hai tên cấp dưới: “Mau chạy đi! Hộ soái sắp dùng tên lửa đạn đạo nổ tung chỗ này rồi!”

Hai tên cấp dưới kia tưởng là thật, sợ tới mức vội vàng bỏ chạy cùng Trương Minh Nguyệt và Hà Ngọc Vinh.

Bọn họ chạy ra xa, sau đó nấp sau bụi cỏ mai phục, định xem thử xem tay bắn tỉa kia có chạy ra khỏi điểm bắn tỉa hay không.

Advertisement

Thế nhưng điểm bắn tỉa kia vẫn chẳng có chút động tĩnh nào.

Lý Võ Tùng là người rất lý trí, đương nhiên không tin là Lê Vĩnh Thiên sẽ dùng tên lửa đạn đạo nổ tung nơi này.

Hiện tại Lê Vĩnh Thiên đã không còn là hộ soái bảo vệ nữa rồi, anh đâu còn tư cách gì ra lệnh bắn tên lửa đạn đạo nữa chứ?

Advertisement

Hắn đang đánh cược, cược Lê Vĩnh Thiên không thể để quân đội Long Quốc bắn tên lửa đạn đạo!

Mục tiêu của hắn là ám sát Lê Vĩnh Thiên, cho nên lúc Trương Minh Nguyệt và Hà Ngọc Vinh xuất hiện vừa nãy hắn đã không ra tay với họ.

Hắn tuyệt đối sẽ không vì nhỏ mà mất lớn, Lê Vĩnh Thiên mới là mục tiêu cuối cùng của hắn!



Lê Vĩnh Thiên thấy Trương Minh Nguyệt và Hà Ngọc Vinh không thể phát hiện ra hành tung của kẻ địch thì có cảm giác mình đã gặp phải đối thủ ngang tầm.

Anh biết đối phương là một người rất thông minh, nếu như anh không xuất hiện thì chắc chắn đối phương cũng sẽ không để lộ hành tung của mình. Anh phải tự làm mồi nhử để dụ rắn ra khỏi hang mới được!

Anh lại mở bản đồ vệ tinh trên điện thoại di động ra, cẩn thận phân tích tầm bắn của chỗ nấp kia, chắn chắn đối phương có thể lấy mạng mình chỉ trong một lần bắn cho nên anh không dám thấy thân mạo hiểm.

Nếu như chỉ có một mình anh thì anh lại không sợ, anh có thể dùng Tiểu Thính Vũ Lâu để chặn đạn, nhưng bởi vì trên xe còn có Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng nên anh không thể đảm bảo sự an toàn của cả ba người trước mặt tay bắn tỉa này.

Đúng lúc này, điện thoại của Chu Nhược Mai vang lên, là Ngô Tường Ninh gọi tới.

“Tổng giám đốc, bao giờ cô mới tới vậy, tất cả mọi người đang chờ cô đấy?” Ngô Tường Ninh bực tức nói, nếu Chu Nhược Mai mà không tới buổi lễ khởi công này thì sẽ làm tổn thương nghiêm trọng tới sự nhiệt tình của nhân viên tập đoàn Galaxy.

Chu Nhược Mai nhìn đồng hồ đeo tay, đã ba giờ bốn mươi phút rồi, cô bèn nói: “Tổng giám đốc Hương, chúng tôi gặp chút sự cố, có lẽ…”

Chu Nhược Mai còn chưa nói xong, Lê Vĩnh Thiên đã nói chắc nịch: “Tổng giám đốc Hương yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ tới đúng giờ.”

Mấy người Hà Ngọc Vinh nấp cách điểm bắn tỉa mà Lê Vĩnh Thiên đánh dấu không xa, bọn họ nằm nhoài trong bụi cỏ nhìn chằm chằm vào đường cái, chỉ cần Lê Vĩnh Thiên đi qua chỗ này an toàn thì coi như họ đã hoàn thành nhiệm vụ của mình.

Chẳng mấy chốc, chiếc Bugatti Veyron gầm rú lao tới, họ lập tức nín thở, đột nhiên Trương Minh Nguyệt và Hà Ngọc Vinh nhảy lên, chạy như điên tới điểm bắn tỉa phía trước.

Từ điểm bắn tỉa lập tức vang lên ba tiếng súng bắn tỉa gần như cùng lúc, mỗi một viên đạn đều bắn trúng chỗ hiểm trên chiếc Bugatti Veyron, viên đạn cuối cùng đã bay xuyên qua vỏ xe và bắn vỡ bình xăng.

Bugatti Veyron lập tức biến thành một quả cầu lửa, bay lên, nổ ầm một tiếng trên không trung, chỉ trong nháy mắt biến thành vô số mảnh vỡ cháy rực rồi rơi lả tả trên đất.

Hà Ngọc Vinh và Trương Minh Nguyệt sợ tới mức biến sắc, tim đập thình thịch.

Bọn họ buồn muốn chết và cũng rất áy náy, nếu như Lê Vĩnh Thiên thật sự bị giết hại như vậy thì bọn họ cũng không thể sống tiếp được.

Lý Võ Tùng bắn xong ba phát bèn nhảy thẳng vào bụi cỏ mà không thèm nhìn đường cái, bởi vì anh ta biết Hà Ngọc Vinh và Trương Minh Nguyệt chắc chắn đang nấp gần đây.

Quả nhiên, Trương Minh Nguyệt và Hà Ngọc Vinh dùng một tốc độ cực kỳ nhanh bắn qua, viên đạn bay sượt qua đầu Lý Võ Tùng.

Đúng lúc này, Trương Minh Nguyệt hét lớn với một cấp dưới: “Tổ trưởng, hộ soái không sao, vừa nãy đã dùng xe mô tô rời khỏi đây rồi.”

Trái tim Trương Minh Nguyệt và Hà Ngọc Vinh lập tức bình ổn lại, còn Lý Võ Tùng thì lại bắt đầu hoảng loạn, không ngờ anh ta mạo hiểm như thế rồi mà vẫn không thể xử lý được Lê Vĩnh Thiên.

Lê Vĩnh Thiên biết nếu mình không xuất hiện thì tay bắn tỉa kia cũng sẽ không xuất hiện, anh cố tình nói sẽ dùng tên lửa đạn đạo nổ tung chỗ kia lên để làm tay bắn tỉa kia phân tâm.

Mặc dù căn bản tay bắn tỉa kia cũng không tin Lê Vĩnh Thiên sẽ làm như vậy nhưng chỉ cần có một chút khả năng thì anh ta sẽ bị phân tán sự tập trung trong vô thức.

Mà đối với một tay bắn tỉa mà nói thì sự tập trung chẳng khác nào lực chiến đấu của bọn họ, lúc chiến đấu với kẻ địch, Lê Vĩnh Thiên có một nguyên tắc là gắng giảm lực chiến đấu của kẻ địch xuống mức thấp nhất có thể.

Sau đó Lê Vĩnh Thiên tự lái xe, để Nguyễn Tú Hằng lái xe mô tô chở Chu Nhược Mai đi theo phía sau anh.

Hà Ngọc Vinh bước nhanh tới cạnh Trương Minh Nguyệt, dùng âm lượng nhỏ nhất để nói: “Hộ soái bảo chúng ta giả vờ rời đi, mai phục xung quanh, chờ kẻ địch xuất hiện.”

Bình luận

Truyện đang đọc