LONG UY CHIẾN THẦN

“Nhược Mai, em… không phải em nói không nhìn lén ư, sao lại nhìn lén rồi?” Lê Uy Long thân là chiến thần, đương nhiên vừa liếc mắt một cái đã nhìn ra  Chu Nhược Mai đang nhìn lén anh.

Chu Nhược Mai vốn đã thần hồn điên đảo, nghe thấy Lê Uy Long nói như vậy, cô lập tức bừng tỉnh lại.

“Lưu manh! Ai bảo anh đứng ngay ở giữa cửa làm gì! Anh không biết tránh sang bên cửa để mở à!”  Chu Nhược Mai tức giận nói.

Lê Uy Long nghĩ cũng đúng, đều trách anh quá tùy ý. Nếu như tránh sau cửa để mở cửa ra thì  Chu Nhược Mai muốn nhìn lén cũng không nhìn thấy gì.

Nghĩ ra được điều này, Lê Uy Long lại nhanh chóng trốn ra sau cửa.

Advertisement

Nhưng lúc này  Chu Nhược Mai cũng đã nhắm hai mắt lại rồi.

“Đưa quần áo của anh vào đây.” Lê Uy Long nói.

Chu Nhược Mai nhắm mắt đứng đó, lấy quần áo đưa qua khe cửa cho anh.

Lê Uy Long nhận lấy quần áo liền đóng cửa lại, sau đó mặc vào.

Advertisement

Sau khi đưa quần áo cho anh xong,  Chu Nhược Mai liền rời khỏi cửa phòng tắm, ngồi xuống giường.

Nhớ lại vừa rồi nhìn thấy một màn nhìn mà phát hoảng kia, tâm hồn thiếu nữ của cô đập bùm bùm như trống dậy, một hòn đá kích thích ngàn lớp sóng, hồ nước trong lòng cũng không cách nào bình tĩnh lại được.

Đều trách cơ thể quyến rũ bắ n ra bốn phía kia của Lê Uy Long, vừa nhìn một cái là không thể quên được.

Chốc lát sau, Lê Uy Long đã mặc xong quần áo chỉnh tề đi từ trong phòng tắm ra.

Lúc này,  Chu Nhược Mai có hơi thẹn thùng khi đối mặt với anh, ngượng ngùng cúi thấp đầu.

“Nhược Mai, anh ra ngoài một chút đã.” Lê Uy Long nói.

“Không phải anh đã đồng ý với em là ngủ một giấc ư? Sao lại muốn ra ngoài rồi?”  Chu Nhược Mai ngẩng đầu lên hỏi.

“Trước khi ngủ, anh phải ra ngoài dặn dò đám binh sĩ đã.” Lê Uy Long là thống soái, hiện giờ Đà Lạt đang giao chiến, anh có quá nhiều việc quấn thân, muốn ngủ một giấc cũng không dễ dàng như vậy.

Trước khi ngủ anh cần phải bàn giao với các binh sĩ một chút, nếu không bọn họ không ngừng tiến vào báo cáo, anh cũng không cách nào ngủ được.

Vừa rồi, vốn dĩ anh không định đi ngủ, là  Chu Nhược Mai yêu cầu anh phải đi ngủ. Bây giờ muốn ngủ anh mới nhớ còn có vài việc cần bàn giao.

“Được, vậy anh mau đi đi.”  Chu Nhược Mai nói.

“Ừm, anh đi một lát rồi về.” Nói xong, Lê Uy Long liền ra khỏi phòng.

Lê Uy Long ra đến bên ngoài biệt thự, nói với tướng lĩnh chủ yếu của sư đoàn dũng sĩ: “Lát nữa tôi muốn nghỉ ngơi một chút. Nếu không có việc gì đặc biệt quan trọng thì không cần đi vào làm phiền tôi. Nếu có chuyện quân sự vô cùng khẩn cấp thì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi tôi để báo cáo.”

“Vâng!” Tướng lĩnh của sư đoàn dũng sĩ đồng thanh đáp.

“Mang tấm bản đồ bố trí binh lực của địch đến trụ sở chính của khu vực chiến đấu phía Nam để hộ soái Trần chuẩn bị tốt tiến công tinh chuẩn.” Lê Uy Long lấy tấm bản đồ bố trí lực lượng quân sự của địch mà Trương Minh Nguyệt truyền đến ra, nói.

“Vâng!” Một tướng lĩnh tiến lên trước nhận lấy tấm bản đồ trong tay anh.

“Tối nay chắc sẽ có một trận đại chiến, các cậu đều phải nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị tốt để chiến đấu.” Lê Uy Long nói.

“Vâng!” Chúng tướng lĩnh đồng thanh đáp.

Lê Uy Long bàn giao xong liền xoay người đi vào trong biệt thự.

Tướng sĩ cầm tấm bản đồ bố trí lực lượng quân sự của địch kia lập tức sắp xếp nhân viên tình báo đưa tấm bản đồ đến khu vực chiến đấu phía Nam.



Trụ sở chính của khu vực chiến đấu phía Nam nhận được bản đồ lập tức đưa cho hộ soái Trấn Nam Trần Kiệt.

Trần Kiệt nhận được bản đồ liền lập tức sắp xếp đội ngũ tên lửa để bọn họ chuẩn bị tốt đúng mười giờ tối nay tiến hành tấn công tinh chuẩn, dùng tên lửa phá hủy bố trí quân địch của Arnold ở xung quanh nhà họ Trần.

Sau đó, Trần Kiệt lại truyền đạt mệnh lệnh của Lê Uy Long, mười giờ tối nay sử dụng tên lửa Thần Long uy lực cực lớn để phá hủy tất cả tàu chiến đang đóng quân ở khu vực biển Đà Lạt.

Đồng thời cũng lệnh cho tàu chiến bên ta vào tám giờ tối nay bí mật rời khỏi khu vực biển Đà Lạt trước hai tiếng để tránh bị tên lửa ảnh hưởng đến.



Lê Uy Long trở lại phòng của  Chu Nhược Mai liền lên giường của cô bắt đầu ngủ.

“Hôm nay em dậy sớm quá, vẫn muốn ngủ thêm một chút.”  Chu Nhược Mai đỏ mặt, cố lấy dũng khí lên tiếng.

Lê Uy Long lập tức sửng sốt, rất không hiểu phong tình nói: “Vậy hả, vậy anh vẫn nên trở về phòng mình ngủ thôi!”

“Anh…”  Chu Nhược Mai hơi giận, nhưng rất nhanh lại nhịn xuống, bình tĩnh hòa nhã nói với anh: “Không cần trở về đâu. Giờ bên ngoài chỗ nào cũng đang chiến tranh, em muốn ở cùng với anh. Chỉ có ở bên anh, em mới có cảm giác an toàn.”

“Được rồi, vậy anh ngủ dưới đất, em ngủ trên giường đi.” Lê Uy Long lại rất không hiểu phong tình nói.

Chu Nhược Mai hận không thể một chưởng đập chết anh, nhưng cuối cùng cô vẫn nhịn lại được, dịu dàng nói: “Ngủ dưới đất quá lạnh không tốt cho cơ thể, cùng ngủ trên giường đi, chúng ta ai ngủ của người nấy, em sẽ không làm phiền anh đâu.”

Lê Uy Long thấy cô thế mà lại muốn ngủ cùng một giường với anh, anh cũng không phải là ngốc thật, đương nhiên có thể hiểu được cô muốn làm gì.

Nghĩ tối nay anh còn phải chỉ huy đội đặc công Phượng Hoàng đi đầu thực hiện hành động, đánh một trận sống còn với chiến thần bất bại Arnold. Lần này đi vô cùng nguy hiểm, sống chết còn chưa biết.

Anh cũng muốn nhân chút thời gian lúc này làm xong những chuyện vợ chồng còn chưa làm.

Nếu anh chết trận, có lẽ còn có thể để lại đời sau của mình trên người  Chu Nhược Mai!

Vì thế, Lê Uy Long bèn nói: “Được rồi, vậy em lên đây đi, chúng ta ngủ cùng nhau!”

Bình luận

Truyện đang đọc