LONG UY CHIẾN THẦN



Bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp ở phía sau, những phần tử đặc vụ của địch quyết tâm muốn bắt Chu Nhược Mai để uy hiếp Lê Uy Long, hoàn toàn không ngờ đến đám người Thiên Thành đã bày thiên la địa võng ở xung quanh, cho nên bọn họ thất bại.

Trên đường phố xảy ra một cuộc đấu súng ác liệt, mọi người đi ngang qua sợ tới mức rời đi.

Những khách hàng ở lối vào của quán bar cũng sợ tới mức đều chạy vào trong quán bar.

Những người khách trong quán bar nghe thấy tiếng súng nổ, muốn chạy ra xem náo nhiệt nhưng không dám nên đành trốn vào quán.

Những người qua đường, sau khi chạy ra xe, họ đều lấy di động ra, báo án với cục công an Thành phố.


Lúc này Ánh Hạ đã tan sở, nhưng cấp dưới trực ban nhận được báo án, biết tình hình nghiêm trọng, lập tức báo cáo tình hình lại với cô ấy.

Biết được trước cửa quán bar Hải Đường xảy ra trận bắn nhau kịch liệt, Ánh Hạ cũng không dám trì hoãn, lập tức triệu tập đội ngũ đi đến quán bar Hải Đường.

Thiên Thành dẫn bộ đội đặc nhiệm đánh đến gần đó, bắn thêm một phát đối với phần tử đặc vụ của địch đã bị thương còn chưa tắt thở, để tránh bọn họ đột nhiên bắn lén làm Chu Nhược Mai bị thương.

Trong trận chiến này, không đến hai ba phút, Thiên Thành đã tiêu diệt một nhóm phần tử đặc biệt của địch.

Sau khi tiêu diệt hết toàn bộ phần tử đặc vụ của địch, Thiên Thành mới chạy đến trước mặt Chu Nhược Mai nói: “Chị dâu, Thiên Thành đến bảo vệ trễ, lại để cho chị bị dọa sợ, xin chị trách tội.”

Lúc này, cả Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm đều chưa hoàn hồn lại.

“Thiên Thành, sao anh lại ở đây?” Chu Nhược Mai hỏi.

“Tôi được lệnh của anh Thiên, âm thầm bảo vệ chị.” Thiên Thành nói.

“Hóa ra là Lê Uy Long phái các người đến bảo vệ tôi nha!” Chu Nhược Mai nói.

“Đúng vậy, anh Thiên ra ngoài, không yên lòng với chị, cho nên phái chúng tôi âm thầm bảo vệ chị.” Thiên Thành nói.


“Anh ấy sẽ không lo lắng tôi ở bên ngoài…, cho nên phái các người âm thầm theo dõi tôi?” Chu Nhược Mai có phần nghi ngờ mình bị Lê Uy Long phái người giám sát. Nói là âm thầm bảo vệ, thật ra là giám sát.

Thiên Thành đổ mồ hôi đầm đìa, nói: “Chị dâu, chị suy nghĩ nhiều rồi, anh Thiên thật sự lo lắng lúc anh ấy không ở đây, có người sẽ gây bất lợi cho chị, cho nên mới phái chúng ta âm thầm bảo vệ chị, dù sao chị cũng đừng có hiểu lầm nha!”

“Ừm, nghe anh nói vậy, tôi tin anh ấy. Cũng may đêm nay có các người âm thầm bảo vệ tôi, nếu không, tôi với Tú Hằng chắc xảy ra chuyện lớn, cảm ơn các anh!” Chu Nhược Mai cũng biết vừa rồi mình đã suy nghĩ quá nhiều.

Nếu Lê Uy Long không phái Hà Ngọc Lan và đám người Thiên Thành bí mật bảo vệ mình, đêm nay chắc chắn mình cùng với Nguyễn Tú Cẩm sẽ khó tránh tai vạ.

“Chị dâu không cần phải khách khí, đây là chuyện chúng ta phải làm.” Thiên Thành nói.

“Bây giờ các người giết người bên đường có gặp phiền toán hay không?” Chu Nhược Mai lại hỏi.

“Chuyện này không cần phải lo, tôi sẽ xử lý. Bây giờ đã không sao rồi, chúng ta rời khỏi đây trước rồi nói sau.” Thiên Thành lo lắng còn có phần tử đặc vụ của địch khác giết đến đây, cho nên muốn đưa Chu Nhược Mai rời đi trước.

“Được rồi, chúng ta đi mau!” Đêm nay Chu Nhược Mai đã bị dọa sợ, không muốn ở đây lâu.

“Hà Ngọc Lan, cô lái xe đưa chị dâu và Nguyễn Tú Cẩm về, chúng tôi sẽ hộ tống ở bên cạnh.” Thiên Thành biết Chu Nhược Mai sợ hãi và không thích hợp để lái xe, vì vậy anh ấy đã sắp xếp Hà Ngọc Lan lái xe cho các cô.

“Được, chúng ta lên xe đi!” Hà Ngọc Lan nói với Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm.


Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm lập tức đi theo Hà Ngọc Lan đi qua chiếc Lamborghini kia.

Nhìn thấy những thi thể nằm trong vũng máu trên mặt đất, Chu Nhược Mai cũng không quá sợ hãi. Bởi vì cô đã trải qua rất nhiều chuyện, đã nhìn thấy rất nhiều xác chết. Cái chết thậm chí còn bi thảm hơn bây giờ, cô đã chứng kiến rất nhiều rồi.

Cô biết rằng với tư cách là vợ của một tướng ba sao, sau này trường hợp này có thể sẽ xuất hiện không ngừng. Mình cần phải quen, phải thích ứng.

Chờ Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm lên xe, Hà Ngọc Lan lái Lamborghini đi.

Thiên Thành và những bộ đội đặc nhiệm cũng lái xe đi theo, hộ tống Chu Nhược Mai về nhà.

Trên đường trở về, Thiên Thành đoán bây giờ Lê Uy Long hẳn là rảnh, anh ấy lấy di động ra, gọi điện thoại cho Lê Uy Long, chuẩn bị báo cáo tình hình với anh.






Bình luận

Truyện đang đọc