LONG UY CHIẾN THẦN



Lê Uy Long lập tức đứng lên, cầm lấy điện thoại.

Bây giờ đang là tình hình chiến tranh, không thể dùng điện thoại thông thường để liên lạc, để tránh việc địch sẽ phát giác ra mình ở đâu.

Cuộc gọi điện của quốc vương Long Quốc và Lê Uy Long lại rất tuyệt mật, phải dùng điện thoại chuyên dụng.

“Quốc vương, hãy chỉ thị!” Lê Uy Long đứng nghiêm, nói.


“Hộ soái Thiên, bây giờ hai nước nước Liệp Ưng và nước Cự Hùng đã tuyên chiến với nước chúng ta, đồng thời còn phái chiến thần bất bại Arnold và chiến thần vô địch Taylor, đem theo trăm vạn quân binh, éo sát phía nam nước ta, bên cậu có ứng phó được không?” Quốc vương Long Quốc hỏi.

“Quốc vương, bên tôi quả thực đang có áp lực rất lớn, với binh lực chiến khu phía Nam, đối đầu với binh lực cả hai nước chúng thì vô cùng khó khăn!” Lê Uy Long nói.

“Hiện tại, biên giới phía Bắc đã giao chiến với Sư Quốc, không thể lấy thêm được binh lực, biên giới phía Đông cũng phải đề phòng, phía Tây phải đề phòng Lang Quốc, trẫm chỉ có thể để hộ soái Trấn Trung Lưu Thiên Du tới chiến khu Trung Nguyên, điều một trăm vạn binh lực cho cậu, ý cậu thế nào?” Quốc vương Long Quốc hỏi.

“Được, có thêm một trăm vạn binh lực, Lê Uy Long tôi nhất định có thể đuổi địch xâm phạm ra khỏi cửa Nam của Long Quốc!” Lê Uy Long nói.

“Tốt! Quan ải phía Nam của Long Quốc không thể mất được. Một khi kẻ địch phá được cổng thành phía Nam, nhất định chúng và nước Sư Quốc ở phía Bắc sẽ hình thành thế công kích với chúng ta, lúc đó chúng ta sẽ khó giải quyết.” Quốc vương Long Quốc nói.

“Mạt tướng hiểu, mạt tướng nhất định thề chết bảo vệ thành phía Nam, sống chết cùng chiến khu phía Nam!” Lê Uy Long nói.

“Được! Có Lê Uy Long trấn giữu phía Nam, trẫm yên tâm tuyệt đối, bây giờ trẫm chỉ lo lắng phía Bắc!” quốc vương nói.

“Chỗ biên giới phía Bắc tình hình thế nào rồi?” Lê Uy Long hỏi.


“Phía bắc đã bị đội quân của Sư Quốc tấn công một tầng phòng vệ, có khả năng sẽ bị thất bại, chiến sự căng thẳng, không lạc quan lắm!” quốc vương Long Quốc nói.

“Hộ soái Trấn Bắc Trương Minh Lương làm ăn kiểu gì thế? Sao lại để quân địch phá phòng tuyến bên ngoài nhanh thế?” Lê Uy Long hỏi.

“Cũng khó trách hộ soái Trương được, dù sao thì quân đội của Sư Quốc rất mạnh, binh lực rất ghê gớm!” quốc vương Long Quốc nói.

“Quốc vương, phía biên giới phía Bắc không thể bị kẻ địch xâm phạm được! Nếu không, quân địch Sư quốc sẽ đi dọc xuống miền Nam, uy hiếp tới sự an toàn của Kinh Đô!” Lê Uy Long nói.

“Ta biết, nhưng ta định tự mình thân chinh tới biên giới phía Bắc để cố vũ sĩ khí!” Quốc vương Long Quốc nói.

Lê Uy Long nghe thế thì sững sờ, vội khuyên: “Quốc vương, không thể thế được!”

“Sao lại không được?” Quốc vương nói.

“Ngài là quốc vương một nước, phải trấn giữ kinh đô, sao tự thân chinh được? Một khi ngài rời kinh, tôi lo là sẽ có loạn thần đoạt vị! Vả lại, ngài là quốc vương tôn quý, tự mình dấn thân vào chốn chiến trường, nguy hiểm vô cùng, nhỡ như có người làm phản, hậu quả không thể tưởng tượng được!” Lê Uy Long nói.


“Kinh đô đã có hộ soái Trấn Trung bảo vệ, sẽ không có loạn thần lên làm mưa làm gió được đâu. Tướng sĩ ở biên giới phía Bắc trung thành với trẫm vô cùng, sẽ không làm phản. Hiện nay phương Bắc lâm nguy, thân trẫm là vua một nước, càng nên đi tới biên giới phía Bắc để cổ vũ, nâng cao tinh thần binh sĩ. Nếu không, chẳng mấy chốc phương Bắc sẽ thất thủ, đến lúc đó, chúng ta sẽ hoàn toàn bị động!” quốc vương Long Quốc nói.

“Quốc vương, lòng người khó đoán! Ngài không thể dễ dàng dấn thân vào nguy hiểm thế được, đợi tôi phá được thế địch ở phía Nam, tôi sẽ đi tới phía Bắc cũng không muộn.” Lê Uy Long nói.

“Ta biết Lê Uy Long cậu rất trung thành, làm mọi thứ vì ta, nhưng bây giờ kẻ địch ở phương Nam không thể coi thường được. Lê Uy Long cậu nếu có thể bảo vệ thành phía Nam thay ta thì đã là lập chiến công hiển hách cho Long Quốc chúng ta. Địch ở phương Bắc thì cậu không phải lo lắng nhiều nữa, ta tự mình đi.” Quốc vương Long Quốc nói.

“Quốc vương, không thể đi được! Ngài phải ở lại kinh đô trấn áp mới ổn, điều động binh mã, kinh đô không thể không có ngài! Chỉ là kẻ địch Sư Quốc mà thôi, sao cần ngài tự mình xuất chinh, tôi có để điều một đoàn người tới biên giới phía Tây để tiếp tế cho phía Bắc.” Lê Uy Long vẫn khuyên nhủ hết lời.






Bình luận

Truyện đang đọc