LONG UY CHIẾN THẦN



Đám tâm phúc của Hoàng Minh Yên nhìn thấy sếp lớn của mình bỏ chạy liền không còn chút can đảm nào, vứt hết vũ khí mạnh ai người nấy chạy.

Lũ tay chân bang Hổ Báo thấy thủ lĩnh Cao Kim Bình và quân sư Võ Trung Hiếu hối hả tìm cách thoát thân, cũng nháo nhào, hoảng hốt chạy theo như rắn mất đầu.

Ánh Hạ đang được điều trị thương tích trong một chiếc xe quân sự, nghe tiếng pháo nổ ầm ầm bên ngoài và tiếng súng nổ liên tục, cô không thể chờ đợi hơn được nữa, liền nói ngay sau khi nữ quân y lau xong vết máu trên người:

"Được rồi, tôi thấy ổn hơn rồi. Tôi muốn ra ngoài xem."

Các nữ quân y sửng sốt không nói nên lời! Ra đó là có gì hay?


Những cảnh này là những cảnh họ phải trông thấy thường xuyên. Họ đã quá quen với những cảnh thương vong đầu rơi máu chảy này nên tất cả đều không thấy có gì hay ho để xem ngoài kia cả. Họ đã trải qua nhiều chiến trường lớn hơn gấp trăm lần như thế.

"Vết thương ở đầu cô chưa ổn!" Một nữ bác sĩ quân đội kêu lên.

"Để sau đi! Chậm trễ nữa là trận chiến kết thúc mất! Xin hãy giúp tôi mặc quần áo vào!" Ánh Hạ nói.

Đây là một cảnh chiến đấu hiếm hoi. Nếu cô bỏ lỡ lần này rất có thể trong tương lai cô sẽ không có cơ hội để mục sở thị thêm một lần nữa. Vì vậy tất nhiên cô rất sốt sắng được ra ngoài.

"Quần áo của cô bị rách rồi. Cô không thể mặc chúng nữa!" Nữ quân nhân nói.

"Vậy tôi phải làm sao đây?" Ánh Hạ rất lo lắng. Đương nhiên cô không thể chạy ra ngoài mà không mặc quần áo.

"Thôi được rồi. Tầm vóc của tôi cũng tương đương với cô. Tôi sẽ mặc đồng phục quân đội cho cô!" Nữ bác sĩ đành nhượng bộ và lấy ra một bộ đồng phục trong quân ngũ.

"Cảm ơn!" Ánh Hạ nói một cách biết ơn.

"Không có gì ! Chỉ là một bộ quân phục thôi mà." Vị nữ bác sĩ đáp lời Ánh Hạ khi mặc quần áo cho cô.

Mặc xong, cô nhanh chóng lao ra ngoài xem trận chiến. Dù vết thương trên cơ thể cô hoàn toàn chưa ổn nhưng vì sự thôi thúc mãnh liệt của trí tò mò, Ánh Hạ vẫn ra được ngoài mà không cần ai hỗ trợ.

Lúc này, Hoàng Minh Yên, Cao Kim Bình, Võ Trung Hiếu và đám người còn lại đang cố sức bỏ chạy lên núi, theo sau là một nhóm lớn lũ tay chân tàn dư bị đánh cho tơi tả.


"Pằng! Pằng! Pằng! ….

Cùng một lúc mấy khẩu đạn pháo trên những chiếc xe tăng nhắm thẳng vào chúng mà bắn.

"Bùm! Bùm! Bùm!"

Những khẩu thần công tiếp tục rền vang…

"Á! Á! Á..."

Những tiếng la hét chói tai vang lên, vô số thành viên của báng Hổ Báo và lũ tay sai của Hoàng Minh Yên bị thổi bay lên cao, máu thịt vương vãi khắp nơi.

"Bụp! Bụp! Bụp!..." Cơ man những xác chết mất đầu, mất chân, đứt ngang phần bụng… văng vào người bọn Hoàng Minh Yên và Cao Kim Bình.

"Ối!"

"Trời ơi!"

Hoàng Minh Yên và Cao Kim Bình hét lên cũng lúc, xém xỉu vì sợ hãi.

Chúng rủn cả đầu gối, không còn chạy được nữa mà ngã ngồi xuống đất.


Ngay khi ngã ngồi xuống đất, vô số bàn tay, bàn chân, tim gan phèo phổi của đám người trúng đạn đổ ụp hết xuống đầu làm cả hai tiếp tục són ra quần vì sợ.

Lúc này, cả hai tên đều hối hận khôn cùng. Chúng đã chuẩn bị một kế hoạch tuyệt vời để giết Lê Uy Long, tại sao lại gặp phải một đội quân táng đởm kinh hồn này ở đây?

Chẳng lẽ không phải tình cờ họ đi ngang qua mà đội quân này thực sự tới đây để giải cứu một quân nhân quèn như Lê Uy Long?

Ánh Hạ vô cùng vui mừng khi chứng kiến những kẻ cầm thú ngoài kia tan xương nát thịt. Chúng đã hành hạ cô và nhóm Lê Uy Long một cách vô lương tâm và bây giờ tới lượt chúng phải trả một giá đắt!

Đặc biệt là khi nhìn Hoàng Minh Yên và Cao Kim Bình sụp một đống xuống đất, cô cảm thấy nhẹ nhõm như trút được một gánh nặng to lớn trong lòng.

Đoàn quân tiếp tục quét sạch lũ rác rưởi ở mọi ngóc ngách. Lũ tay chân của bang Hổ Báo không còn có thể chống đỡ được chút nào. Tất cả đều hoảng loạn ôm đầu chạy lên núi

"Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!"






Bình luận

Truyện đang đọc