LONG UY CHIẾN THẦN



“Theo như anh nói, thì tất cả mọi người đều không dám theo đuổi cô giáo của tôi, chẳng lẽ cô giáo của Hộ soái bảo vệ thì không cần kết hôn sinh con sao?” Lê Uy Long nói.

“Tôi không hề có ý đó, ý của tôi là Lưu Bảo Thông đã ở sau lưng chúng ta theo đuổi cô giáo của anh rồi.” Thiên Thành nói.

“Lưu Bảo Thông giống như tôi, đều là trực nam, sẽ không chủ động theo đuổi cô giáo Lê đâu, mà là y thuật của anh ta đã khiến cô Lê có ấn tượng tốt, từ đó nảy sinh cảm tình. Hai người bọn họ không thể nói ai theo đuổi ai có lẽ hai người đều vừa ý đối phương, dưới sự giúp đỡ của bá phụ tôi, hai người họ nhất định là thành đôi.”

“Hộ soái, sao anh lại biết rõ mọi chuyện như vậy?” Thiên Thành hỏi.

“Bởi vì tôi quá hiểu bọn họ! Thiên Thành anh cũng không còn nhỏ nữa, cũng phải nhanh lên nha! Lưu Bảo Thông đã vì anh mà làm gương rồi đó.” Lê Uy Long nói.

“Hộ soái, tôi trung thành với anh mãi mãi, cả đời này chỉ theo mình anh, không kết hôn cũng không sinh con.” Thiên Thành nói.

“Ha ha...” Hà Ngọc Lan phụ trách lái xe khi nghe đến đoạn này, rốt cuộc cũng không nhịn được bật cười.


“Hà Ngọc Lan, cô cười cái gì? Có gì đáng cười sao?” Thiên Thành hỏi.

“Mấy lời vừa rồi của anh, tràn ngập tình ý! Ha ha..” Hà Ngọc Lan cười lớn nói.

Thiên Thành nhất thời xấu hổ đứng lên, tức giận nói: “Hà Ngọc Lan, sao suy nghĩ của cô lại dơ bẩn như vậy? Ngay cả Hộ soái mà cô cũng dám đem ra làm trò đùa, cô không muốn sống nữa sao?”

“Hà Ngọc Lan, tập trung vào việc lái xe của cô đi, chúng tôi nói chuyện, đâu đến lượt cô nhiều lời?” Lê Uy Long cũng bị Hà Ngọc Lan làm cho có chút lúng túng.

“Thật ngại quá, là tôi lắm lời, các anh tiếp tục trò chuyện đi.” Hà Ngọc Lan nhịn cười, nói.

“Hộ soái, tôi cảm thấy là một quân nhân, không nên nói chuyện yêu đương, bởi vì tôi lo lắng, nếu như có một ngày không may bỏ mạng nơi xa trường, sẽ để lại cô nhi quả phụ, cho nên tôi không hề suy nghĩ đến việc tìm người yêu.” Thiên Thành lại tiếp tục cùng Lê Uy Long thảo luận vấn đề trước đó.

“Theo như lời anh nói, vậy thì tôi cũng không nên kết hôn rồi, tôi phải ly hôn với chị dâu anh?” Lê Uy Long hỏi ngược lại.

“Không, không, tôi nào dám bảo anh ly hôn với chị dâu.” Thiên Thành toát mồ hôi lạnh nói.

“Cho nên, ý nghĩ của anh là sai rồi. Quân nhân cũng là người, cũng có tình yêu, cũng phải kết hôn sinh con, nếu không làm sao có thể đem gien tốt của chúng ta truyền lại cho đời sau.” Lê Uy Long nói.

“Vâng, Hộ soái nói rất đúng.” Thiên Thành vội vàng nói.”

“Vậy anh phải cố gắng lên, tranh thủ sớm ngày tìm được đối tượng.” Lê Uy Long nói.

“Hộ soái, vậy anh có thể truyền thụ kinh nghiệm tán gái cho tôi không?”Thiên Thành nói nhỏ.

“Tôi là một trực nam chính hiệu, làm gì có kinh nghiệm gì? Đừng quên, tôi là dựa vào chức danh con rể, mới có thể cưới được vợ.” Lê Uy Long nói.

“Ha ha...” Hà Ngọc Lan nghe đến đoạn này, lại không nhịn được bật cười.


“Hà Ngọc Lan, cô lại cười cái gì? Có gì đáng cười sao? Còn dám cười nữa thì cô hãy đợi xem tôi xử lý cô như thế nào?” Lê Uy Long nói.

“Bẩm Hộ soái, tôi đột nhiên nhớ tới một số chuyện rất buồn cười của trước kia nên không nhịn được, tôi không hề có ý cười anh.” Hà Ngọc Lan nghiêm trang nói.

Lê Uy Long nghe thấy lời này của Hà Ngọc Lan cũng không làm gì được cô.

“Lần này tôi trở về Bộ, cũng không biết khi nào mới có thể trở lại, chuyện của bố con Lương Trọng không thể kéo dài nữa, các người nhanh chóng xử lý bọn họ đi.” Lê Uy Long nói.

“Rõ!” Thiên Thành nói.

Sau khi Lê Uy Long quay trở về chiến trường phía Nam, Tạ Ngọc Hải lập tức bố trí máy bay quân sự hộ tống anh về Kinh.

Vì tàu địch hiện đang xuất hiện trên biển cả ngoài hải phận phía Nam, Tạ Ngọc Hải với tư cách là chỉ huy chiến khu vực Đà Lạt, cần phải ở tại chỗ nay, nên quốc vương Long quốc không gọi ông ta về Kinh nghị sự.

Lần này, quốc Vương Long quốc cửa Hộ soái bảo vệ cấp năm sao đến, Tạ Ngọc Hải chỉ có bốn sao không thể đo bì.

Sau khi Thiên Thành tiễn Lê Uy Long lên phi cơ, liền lập tức trở về Đà Lạt, mai phục xung quanh tập đoàn Galaxy, âm thầm bảo vệ Chu Nhược Mai.

Hàng trăm con dân ở thành phố Đà Lạt, giờ phút này vẫn chưa biết, những đám mây đen của chiến tranh đã phủ kín bầu trời Đà Lạt.

Thành phố Đà Lạt nhìn thì như sóng êm biển lặng, nhưng thực ra sóng lớn đã âm thầm dâng trào.

Bất kỳ lúc nào một trận đại chiến cũng có thể bùng nổ.

Chạng vạng tối, lúc Chu Nhược Mai chuẩn bị tan làm, liền gọi điện thoại di động cho Lê Uy Long, muốn anh đến đón cô về nhà.

Nhưng cô gọi mấy cuộc liền Lê Uy Long đều không nghe máy, mỗi lần đều là giọng nói nhắc nhở đối phương đã tắt máy.


Trong lòng cô vô cùng tức giận, nhưng cũng chẳng có cách nào khác, không gọi được cho Lê Uy Long, cô tức giận cũng không thể trút.

Vì vậy, cô không thể làm gì khác là tự mình lái xe về nhà, đợi tối này Lê Uy Long về nhà, cô sẽ hỏi cho ra lẽ anh đã đi đâu.

Khi Chu Nhược Mai rời khỏi toà nhà của tập đoàn Galaxy, chuẩn bị lái xe về nhà thì nhìn thấy Thiên Thành và Hà Ngọc Lan đi đến.

“Chị dâu, chị tan làm rồi sao?” Thiên Thành nói.

“Đúng vậy, hai người sao lại đến đây?” Chu Nhược Mai hỏi.

“Là anh Thiên bảo bọn em đón chị về nhà.” Thiên Thành nói.

“Điện thoại của Lê Uy Long luôn trong trạng thái gọi không được, anh ấy vẫn luôn tắt máy, anh ấy rốt cuộc là đi đâu rồi? Sao anh ấy không tự mình đến, mà lại bảo hai người đến đón tôi?" Chu Nhược Mai hỏi.

“Anh Thiên có chuyện vô cùng quan trọng phải đi làm, tối nay không thể đến đón chị, cho nên anh ấy bảo bọn em đến đón chị.” Thiên Thành nói.

“Anh ấy có thể có chuyện quan trọng cơ chứ?” Hay là đi chỗ nào đó lăng nhăng rồi?” Chu Nhược Mai nói.






Bình luận

Truyện đang đọc