LONG UY CHIẾN THẦN

Thấy tình hình này, cả Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng đều vô cùng hoảng sợ.

“Hà Ngọc Lan ở đây!” Chu Nhược Mai hét lên.

Nghe thấy tiếng hét của Chu Nhược Mai, Thiên Thành, đội đặc nhiệm và mấy hộ vệ kia đều lập tức chạy tới.

Thấy Hà Ngọc Lan nằm sấp xuống đất không hề nhúc nhích, mọi người lập tức lật cô ấy lại.

Trên người Hà Ngọc Lan không có vết thương rõ ràng nào, nhưng sau khi lật người cô ấy lại, cô ấy vẫn bất động.

Advertisement

“Hà Ngọc Lan, cô mau tỉnh lại đi, đừng làm bọn tôi sợ chứ!” Thiên Thành hét lên.

“Đội trưởng Hà, cô sao thế?”

“Đội trưởng Hà, mau tỉnh lại đi!”

Đội đặc nhiệm và bảo vệ cũng hét lên.

Advertisement

Nhưng Hà Ngọc Lan vẫn không tỉnh.

Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng nghe mọi người đều gọi Hà Ngọc Lan là Đội trưởng Hà chứ không phải là Hộ Soái phu nhân, lúc này mới càng chắc chắn cô ấy không phải Hộ Soái phu nhân thật. Nếu không, sao không gọi là Hộ Soái phu nhân mà lại gọi Đội trưởng Hà chứ?

Nhưng lúc này, Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng thấy Hà Ngọc Lan đã hôn mê bất tỉnh đều rất đau lòng nên không truy cứu chuyện cô ấy giả làm Hộ Soái phu nhân nữa.

Thiên Thành dùng tay thăm dò mũi Hà Ngọc Lan, phát hiện cô ấy không còn thở nữa!

Trái tim anh ấy bỗng chốc tan vỡ, hét lên đầy đau đớn: “Hà Ngọc Lan! Cô không thể chết được!”

Mặc dù có đôi khi Hà Ngọc Lan hơi tùy hứng, cũng hay chọc ghẹo anh ấy, nhưng suy cho cùng thì Hà Ngọc Lan là một chiến sĩ xuất sắc. Cô ấy chết thì ai cũng sẽ đau lòng cả.

“Không thấy vết thương nào trên người cô ấy, sao có thể chết được chứ?” Chu Nhược Mai cũng rất đau lòng, Hà Ngọc Lan đã từng cứu cô rất nhiều lần, lần này cũng là vì thay cô đi loại bỏ nguy hiểm nên mới xảy ra chuyện.

“Có khả năng Đội trưởng Hà bị thương ở bên trong.” Một thành viên của đội đặc nhiệm nghẹn ngào nói.

“Hà Ngọc Lan, cô đừng chết mà! Chẳng phải cô rất muốn làm Hộ Soái phu nhân sao? Chỉ cần cô sống lại thì tôi sẽ để cô làm Hộ Soái phu nhân!” Chu Nhược Mai cho rằng Hà Ngọc Lan thật sự chết rồi nên mới nói như vậy, hi vọng có thể gọi cô ấy sống lại được.

Chu Nhược Mai vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sững sờ, không ngờ cô sẽ nói ra những lời như vậy.

Thiên Thành cũng sững sờ, không rõ vì sao Chu Nhược Mai lại nói thế, lẽ nào cô đã biết mình mới là Hộ Soái phu nhân thật sự, còn Hà Ngọc Lan là giả mạo?

Ngay lúc này, Hà Ngọc Lan đột nhiên hô hấp trở lại, hơn nữa còn từ tử mở mắt!

“Hà Ngọc Lan, hóa ra cô chưa chết!” Bỗng chốc Thiên Thành vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

“Đội trưởng Hà, cuối cùng cô cũng tỉnh rồi!”

“Vừa rồi làm chúng tôi sợ muốn chết, còn tưởng cô đi luôn rồi chứ!”

Thấy Hà Ngọc Lan tỉnh lại, mọi người đều vui mừng khôn xiết, thậm chí còn có người hết khóc lại cười. Quả bom mà Hà Ngọc Lan ném hóa ra chỉ gây chấn động chứ không hề nguy hiểm!

“Sao mấy người khóc thế?” Hà Ngọc Lan thấy rất nhiều người đều đang chảy nước mắt nên hỏi.

Mọi người vội lau nước mắt, ngay cả Thiên Thành cũng lén lút lau nước mắt trên mặt đi.

Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng thấy Hà Ngọc Lan không chết, cuối cùng thở phào một hơi, cũng rất vui mừng.

“Hà Ngọc Lan, cô đã không chết vậy tại sao lại giả chết, muốn lừa lấy nước mắt của chúng tôi à?” Thiên Thành làm ra vẻ nghiêm túc, hỏi.

“Tôi có giả chết đâu, vừa rồi tôi bị sốc nên ngất đi đấy chứ.” Hà Ngọc Lan nói.

Vừa rồi, lúc cô ấy ôm quả bom chạy đến cánh rừng này thì chỉ còn lại một giây cuối cùng, sau đó cô ấy nhanh chóng ném quả bom ra ngoài, nằm rạp ngay xuống đất.

Đúng lúc cô ấy đang bò dưới gốc cây thì quả bom phát nổ, cái cây này đã che chắn cô ấy khỏi những khu vụn cát đã lúc phát nổ nên không bị thương gì.

Nhưng sức mạnh của vụ nổ quá lớn nên cô ấy bị ngất, một lượng lớn bùn đổ xuống, gần như bao phủ cả người cô ấy.

“Thế sao cô đột nhiên tỉnh lại?” Thiên Thành hỏi tiếp.

“Tôi chỉ bị ngất một lúc thôi, đột nhiên tỉnh lại cũng rất bình thường mà! Lẽ nào anh muốn tôi không bao giờ tỉnh lại nữa à?” Hà Ngọc Lan ngồi dậy, nói.

“Ý tôi không phải vậy, tôi tưởng cô nghe thấy có thể làm Hộ Soái phu nhân nên đột nhiên tỉnh lại chứ.” Thiên Thành thấy Hà Ngọc Lan tỉnh lại thì kích động, lời nói thẳng như ruột ngựa.

Vừa rồi quả thực Hà Ngọc Lan nghe thấy những gì Chu Nhược Mai nói, cô ấy cũng không biết tại sao Chu Nhược Mai lại nói vậy, lẽ nào Chu Nhược Mai đã biết mình là Hộ Soái phu nhân giả rồi?

Bây giờ Thiên Thành nói như vậy, chẳng phải đang thừa nhận mình là Hộ Soái phu nhân giả mạo rồi sao? Không chừa lại một con đường lui nào?

“Anh nói bậy gì thế? Chẳng phải tôi chính là Hộ Soái phu nhân sao?” Hà Ngọc Lan vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu với Thiên Thành.

Thiên Thành bỗng chốc tỉnh ngộ, biết vừa rồi mình lại nói sai.

“Đúng, đúng, cô chính là Hộ Soái phu nhân. Thấy Hộ Soái phu nhân tỉnh lại nên tôi nói năng hơi lộn xộn.” Thiên Thành vội hùa theo.

Lúc này, Nguyễn Tú Hằng nói: “Hai người đừng giả vờ nữa, Hà Ngọc Lan hoàn toàn không phải Hộ Soái phu nhân gì gì đó.”

Nghe Nguyễn Tú Hằng nói vậy, ngoài Chu Nhược Mai ra thì ai cũng sửng sốt.

“Cô đừng nói nhăng nói cuội, tôi không phải Hộ Soái phu nhân thì ai mới là Hộ Soái phu nhân chứ?” Hà Ngọc Lan đứng lên, vờ như bình tĩnh nói.

“Hộ Soái phu nhân thật sự, là Nhược Mai nhà tôi!” Nguyễn Tú Hằng nói.

Bình luận

Truyện đang đọc