LONG UY CHIẾN THẦN



Đám người của Thiên Thành theo dõi xe của Chu Nhược Mai đi tới gần quán bar Hải Đường.

"Vợ của hộ soái thật biết gây chuyện, cô ta chạy tới quán bar Hải Đường là chê cô ta gây phiền phức không đủ nhiều sao?" Hà Ngọc Lan phàn nàn nói.

"Nếu vợ của hộ soái không cho chúng ta thêm phiền phức, làm sao chúng ta có đất dụng võ đây? Đừng oán trách, thời khắc cô ra tay đã sắp đến." Thiên Thành nói.

"Anh có ý gì?" Hà Ngọc Lan hỏi.

"Hiện tại vợ hộ soái đã bước vào quán bar, cô ấy lớn lên xinh đẹp như vậy, nếu bị người khác chú ý thì tiến vào quán bar nhất định sẽ có đàn ông mang ý đồ xấu tiếp cận cô ấy. Cô đi theo vào, âm thầm bảo vệ bọn họ." Thiên Thành nói.


"Một mình tôi đi vào sao?" Hà Ngọc Lan hỏi.

"Đúng thế." Thiên Thành nói.

"Vậy mọi người thì sao?" Hà Ngọc Lan lại hỏi.

"Chúng tôi ở bên ngoài đề phòng, làm chỗ dựa vững chắc cho cô." Thiên Thành nói.

"Thế nhưng tôi cũng là một cô gái xinh đẹp! Tôi đi vào cũng sẽ khiến rất nhiều đàn ông có ý đồ xấu, anh không sợ tôi gặp nguy hiểm à!" Hà Ngọc Lan nói.

"Cô đừng có mà giả bộ, cô mạnh mẽ như vậy, gặp nguy hiểm là những người đàn ông có ý đồ xấu kia mới đúng." Thiên Thành nói.

"Nhưng tôi chưa từng vào quán bar, tôi có chút mất bình tĩnh!" Hà Ngọc Lan nói.

"Sợ cái gì, tình huống nào cô chưa thấy qua, chẳng lẽ một quán bar nho nhỏ có thể làm khó được cô ư?" Thiên Thành nói.

"Tôi không rõ anh giữ nhiều người như vậy ở bên ngoài canh giữ gì chứ? Tôi vô cùng nghi ngờ anh đang lười biếng!" Hà Ngọc Lan nói.


"Làm sao tôi có thể lười biếng chứ? Bên ngoài còn quan trọng hơn bên trong, cô có biết hay không?" Thiên Thành nói.

"Nếu vợ hộ soái gặp nguy hiểm cũng gặp nguy hiểm ở trong quán bar, bên ngoài có cái rắm gì! Đừng kiếm cớ, chúng ta đi vào chung đi!" Hà Ngọc Lan nói.

"Người trong quán rượu đều là người bình thường, coi như vợ hộ soái gặp nguy hiểm cũng là nguy hiểm bình thường. Nguy hiểm chân chính là do người bên ngoài tới." Thiên Thành nói.

"Anh có thể nói rõ ràng một chút không? Tôi không rõ anh đang nói gì!" Hà Ngọc Lan nói.

"Sao cô lại ngu thế này? Khó trách thực lực cá nhân của cô mạnh như vậy, nhưng đến bây giờ vẫn chỉ là một đội trưởng đội đặc nhiệm. Thực lực của tôi không khác gì cô, nhưng tôi đã là tướng ba sao. Bởi vì tôi biết dày biết mỏng, có dũng có mưu, còn cô chỉ là một cô nàng có dũng không có mưu mà thôi." Thiên Thành nói.

"Anh... anh lại dám mắng tôi có dũng mà không có mưu sao?" Hà Ngọc Lan có chút tức giận.

"Chẳng lẽ không đúng sao? Đạo lý đơn giản như vậy cũng nghĩ mãi mà không rõ. Tôi nói thẳng cho cô biết, người trong quán rượu, nhiều nhất chỉ là một số người sống trong nghề, hoặc một số cao thủ tình trường. Mà bên ngoài, có thể đặc nhiệm bên kẻ địch đã phát hiện vợ của hộ soái nửa đêm vào quán bar, lúc nào cũng có thể sẽ có số lượng lớn đặc công đến đây muốn gây bất lợi cho vợ hộ soái. Tôi ở đây bố trí mai phục, ngăn chặn kẻ địch ở bên ngoài quán bar, chẳng lẽ nhiệm vụ của tôi không nặng hơn cô sao?" Thiên Thành nói.

Hà Ngọc Lan nghe thấy Thiên Thành nói như vậy, lập tức bừng tỉnh ngộ ra: "Tôi hiểu rồi, chiêu này của anh là dụ rắn ra khỏi hang, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau, dẫn dụ đặc nhiệm của kẻ địch tấn công, sau đó một mẻ hốt gọn bọn họ."

"Không khác lắm với ý này. Tôi cũng không muốn dẫn bọn họ đến, là vợ hộ soái rêu rao khắp nơi, tôi cũng không có cách nào. Hiện tại sắp phải chiến đấu, trong thời kì nhạy cảm này, vợ hộ soái tuyệt đối không thể có bất kỳ sơ sót nào, không thì sẽ ảnh hưởng toàn bộ chiến cuộc." Thiên Thành nói.

"Được, không nói nhiều như vậy, hiện tại tôi sẽ đi vào bảo vệ vợ hộ soái!" Hà Ngọc Lan nói.


"Ừm, đi đi. Gặp phải nguy hiểm gì thì cô hãy gọi điện thoại cho tôi, cô không chỉ chiến đấu một mình, lúc nào tôi cũng có thể trợ giúp cô." Thiên Thành nói.

"Tôi có thể gặp nguy hiểm gì? Tôi là người lão luyện khi đối phó tình trường, một mình tôi dư xài rồi." Hà Ngọc Lan nói xong đã xuống xe.

"Cô cẩn thận một chút, không thể khinh địch, tuyệt đối đừng để người ta dụ dỗ đi khỏi!" Thiên Thành dặn dò. Anh ấy có chút bận tâm Hà Ngọc Lan mới biết yêu sẽ bị một số đàn ông dụ dỗ trêu chọc chịu không được dẫn dụ đi.

"Yên tâm đi, tôi đây có ý chí sắt đá. Người có thể làm tôi rung động còn chưa ra đời. Ai không muốn sống thì cứ tới trêu ghẹo." Hà Ngọc Lan cũng không quay đầu lại, đi thẳng vào quán bar Hải Đường.

Giả Thanh Phương hoàn toàn khác biệt với Nguyễn Tú Cẩm, cô ấy không có linh cảm mới đến quán bar, Giả Thanh Phương không có linh cảm sẽ chơi bóng rổ. Hôm nay Giả Thanh Phương đã hẹn một đội bóng, năm giờ chiều chơi một trận thi đấu hữu nghị. Hi vọng sau trận bóng này, ngày mai có thể có năng lực sáng tác, linh cảm chảy ra, viết như được thần phù hộ.






Bình luận

Truyện đang đọc