LONG UY CHIẾN THẦN

“Đêm nay sao anh đột nhiên thẳng thắn thế?” Chu Nhược Mai đỏ mặt nói.

“Đã là lúc này rồi, hơn nữa chúng ta đều là người trưởng thành rồi, chuyện như vậy, cũng không cần phải ngại ngùng nữa chứ? Hiện giờ tất cả mọi người đều nghĩ rằng em đã mang thai, nếu như không tạo ra người, sớm muộn gì thì cũng sẽ lộ tẩy. Tình thế bức bách, chúng ta nhắm chắc thời gian để tạo em bé thôi!” Lê Vĩnh Thiên nói.

Anh đã hai mươi sáu tuổi, vẫn chưa từng cảm nhận được mùi vị của phụ nữ, hơn nữa kết hôn với Chu Nhược Mai được ba năm, vẫn chưa được hưởng thụ chuyện vui vẻ giữa vợ chồng, hiện giờ thật sự là có hơi không chờ được.

“Nhưng mà, em đang đến tháng!” Chu Nhược Mai vô cùng ngượng ngùng nói.

Advertisement

Lê Vĩnh Thiên nghe vậy, lập tức như bị sét đánh, cả người như xoay vòng trong cõi mơ.

“Em… Em tới tháng lúc nào thế?” Lê Vĩnh Thiên kêu rên nói.

“Là tối hôm qua, tối hôm qua đã tới rồi.” Chu Nhược Mai nói.

Advertisement

“Chu kỳ của em, làm sao lại trễ không đến, sớm không đến, cứ nhằm vào lúc này mà đến vậy?” Lê Vĩnh Thiên khóc không ra nước mắt.

“Tháng nào em cũng đến vào thời gian này được chưa? Nhưng chính anh ấy, bình thường cũng làm được cơ mà? Sao sớm không nói, muộn không mưa, lại chọn đúng lúc này để tạo em bé?” Chu Nhược Mai hỏi ngược lại.

“Không phải bình thường anh đều luyện kiếm ở đây sao? Nếu như anh không luyện kiếm, có lẽ tối qua đã bị Cầu Hạn giết rồi.” Lê Vĩnh Thiên nói.

“Được rồi, bây giờ là thời kỳ đặc biệt của em, anh chờ một chút đi! Chờ em hết tháng, chúng ta làm sau. Dù sao thì nó cũng chỉ kéo dài có vài ngày rôi, lâu như vậy anh cũng chờ, cũng không phải vội vã trong mấy ngày nay đâu.” Chu Nhược Mai nói.

“Lẽ nào trong thời kỳ này không thể làm sao? Hiện giờ anh muốn…” Lê Vĩnh Thiên nói.

“Không thể! Đương nhiên không thể! Một người đàn ông thẳng thắn kiên cường như anh, chẳng lẽ không biết làm chuyện đó trong lúc em đến tháng, hại đến vết thương của em bao nhiêu sao?” Chu Nhược Mai từ chối.

“Được rồi, vậy anh chờ một chút, chờ em hết tháng rồi, anh sẽ khiến em mang thai.” Lê Vĩnh Thiên nói.

“Được, hôm nay bố anh tới tìm mẹ, với chuyện này, anh thấy thế nào?” Chu Nhược Mai muốn nghe thái độ của Lê Vĩnh Thiên.

“Long Chấn Thiên vô tình vô nghĩa, năm ấy đuổi mẹ anh ra khỏi nhà họ Long, để cho mẹ anh chịu bao nhiêu cực khổ, anh tuyệt đối sẽ không tha thứ cho ông ta.” Lê Vĩnh Thiên nói.

“Nếu như năm ấy nhà họ Long thật sự vì phải đối mặt với tai ương ngập đầu, cho nên mới phải đuổi hai người ra khỏi nhà, anh có tha thứ cho bố mình không?” Chu Nhược Mai hỏi.

“Sẽ. Nếu quả thật là như vật, chứng minh nhà họ Long không có lỗi, đuổi hai mẹ con anh ra khỏi nhà, là vì giữ tính mạng của mẹ con anh, là có thể tha thứ.” Lê Vĩnh Thiên nói.

“Vậy thì tốt rồi, em luôn cảm thấy lời của bố anh nói rất chân thành, không giống như đang lừa người. Hiện ngờ anh đã bị cách chức, lúc này bố anh lại tìm đếna nh và mẹ anh, nói rằng ông ấy cũng không hề cầu mong anh cái gì. Nếu là lúc anh giống như mặt trời ban trưa, ông ấy tới tìm anh và mẹ anh, vậy thì có thể nghi là ông ấy muốn mượn sức của anh.” Chu Nhược Mai nói.

“Có phải lừa người hay không, chờ đến khi điều tra rõ ràng rồi kết luận lại đi.” Lê Vĩnh Thiên nói.

“Hiện giờ anh đã không có quyền chức gì rồi, muốn gặp quốc vương Long quốc thực sự rất khó khăn, điều tra như thế nào?” Chu Nhược Mai nói.

“Chuyện này để sau hẵng nói đi, kiểu gì cũng sẽ có cơ hội.” Lê Vĩnh Thiên nói.

“Ừ, hiện giờ bố và mẹ anh đều đã xuất hiện rồi, mà mẹ đẻ của em vẫn là một ẩn số, một chút thông tin cũng không có, còn ở nhân thế hay không cũng không biết.” Chu Nhược Mai đa cảm nói.

“Anh vẫn luôn sai người nghe ngóng về tin tức mẹ ruột của em, em kiên trì thêm một chút, một ngày nào đó, sẽ tìm được bà ấy thôi.” Lê Vĩnh Thiên nói.

“Không nói về những chuyện này nữa, tuy rằng bây giờ anh đã luyện đến chiêu thứ ba trong Hiên Viên Cửu Kiếm rồi, thế nhưng sáu chiêu còn lại anh vẫn chưa luyện thành, không bằng nắm chắc thời gian, luyện hết Hiên Viên Cửu Kiếm đi!” Chu Nhược Mai nói.

“Không phải em nói em đang tới tháng sao? Trong thời gian này hẳn phải nghỉ ngơi thật tốt, đừng có đi theo anh luyện kiếm nữa, tránh cho mệt mỏi quá độ, không tốt cho thân thể.” Lê Vĩnh Thiên nói.

“Tới tháng cũng không phải bệnh nặng gì cả, là hiện tượng sinh lí rất bình thường, không có gì đáng ngại cả. Cho dù trong lúc tới tháng không làm được gì cả, không bằng nắm chắc thời gian để luyện kiếm thật tốt. Nếu không, lần sau điện Thiên Cang phái cao thủ tới nữa, anh chưa chắc sẽ ngăn cản được, chúng ta phải lo trước tính sau, trước tiên luyện kiếm đã, như vậy mới có thể lo trước khỏi hoạ.” Chu Nhược Mai nói.

“Được rồi, vậy anh nghe lời em, đêm nay chúng ta tiếp tục luyện kiếm.” Lê Vĩnh Thiên nói.

Sau đó, Lê Vĩnh Thiên và Chu Nhược Mai, lại lặng lẽ đi tới rừng cây nhỏ phía sau núi của biệt tưh, bắt đầu luyện tập chiêu thứ tư của Hiên Viên Cửu Kiếm: Quét sạch ngàn quân!



Lúc này, ở mật thất nhà họ Ngụy.

“Bố, hiện giờ chúng ta cầu hòa với Sư Quốc, khắp nơi trên toàn quốc đều lên tiếng phê phán cuộc biểu tình của bố, mắng chửi mọi người là tội nhân ngàn đời, giặc bán nước, đồng thời rối rít yêu cầu để cho Lê Vĩnh Thiên xuống ra làm quan một lần nữa. Biểu tình nhanh chóng tràn ra khắp nơi, chuyện càng ngày càng lớn, làm sao vây giờ?” Ngụy Nguyên Tùng nói.

“Người ở viện giám sát của chúng ta, không phải đã phân bố khắp toàn quốc hay sao? Để cho người của viện giám sát bắt tất cả những người đứng đầu biểu tình, sau đó đưa vào trong tù hành hạ đến sống không bằng chết, xem còn ai dám lên án ta!” Ngụy Nghiêm nói.

“Vâng! Chúng ta lập tức truyền lệnh xuống, lệnh cho những người ở viện giám sát của chúng ta bắt tất cả những người cầm đầu biểu tình lại!” Ngụy Nguyên Tùng nói.

“Em gái của Triệu Đình Vũ, đã bắt được chưa?” Ngụy Nghiêm hỏi.

“Vẫn chưa, tối hôm qua con đã sai người của điện Kim Cang đi suốt đêm về phía thành phố Đà Lạt rồi. Em gái của Triệu Đình Vũ vẫn luôn ở trong biệt thự của Lê Vĩnh Thiên, bọn họ có lẽ vẫn chưa có cơ hội ra tay. Thế nhưng, con tin rằng không bao lâu nữa, sẽ có chút tin tức tốt truyền tới.” Ngụy Nguyên Tùng nói.

“Anh trai dẫn đoàn đàm phán hòa bình đi đến Bắc Cảnh đàm phán với Sư Quốc, tình hình ra sao rồi?” Ngụy Nguyên Tùng nói.

Bình luận

Truyện đang đọc