LONG UY CHIẾN THẦN



“Trước kia, không phải chúng ta đã nói rõ là sẽ sinh lấy một đứa con sao? Bây giờ, rốt cuộc kỳ kinh nguyệt của em đã hết chưa?” Lê Uy Long mặt dày hỏi lại.

“Đã hết từ lâu rồi!” Chu Nhược Mai đỏ mặt, cúi đầu xuống, hai tay vân vê vạt áo, không dám nhìn thẳng Lê Uy Long.

“Vậy em mau đến phòng anh đi, đừng xem tivi nữa.” Lê Uy Long không thể chờ đợi thêm được nữa.

“Em không muốn.” Chu Nhược Mai đáp.


“Tại sao? Bây giờ không tạo bé cưng thì đợi đến lúc nào nữa!” Lê Uy Long nói.

“Tý nữa Tú Hằng đi ra, không thấy chúng ta ở phòng khách nhất định cô ấy sẽ nghi ngờ!” Chu Nhược Mai nhanh chóng trả lời.

“Cô ấy còn đang bận rộn gõ chữ kia kìa, làm gì có thời gian rảnh mà lượn lờ ra ngoài này chứ!” Lê Uy Long nói.

“Nhỡ may cô ấy viết xong rồi đi ra thì làm thế nào?” Chu Nhược Mai lại nói tiếp.

“Đi ra thì cứ đi ra thôi, em sợ cái gì chứ? Dù nói thế nào thì hai chúng ta cũng là vợ chồng hợp pháp, chúng ta làm chuyện mà vợ chồng nên làm, chẳng lẽ còn phải như tên trộm, lo sợ người ta biết hả? Cô ấy cũng là người trưởng thành mà, nhất định sẽ hiểu được chuyện này.” Lê Uy Long đáp.

“Nhưng người ta thấy ngại á, nếu bị cô ấy biết được thì xấu hổ cỡ nào chứ!” Chu Nhược Mai vẫn không đồng ý.

Chu Nhược Mai nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng mỉm cười ngại ngùng của Chu Nhược Mai thì cảm thấy cô vô cùng quyến rũ, không nhìn được nữa bèn nâng mặt cô lên, rồi hôn xuống!

Nhất thời, trái tim Chu Nhược Mai thổn thức, nghĩ thầm, cái người đàn ông cứng ngắc, thẳng như sắt thép này vậy mà hiểu được phải chủ động, cũng trở nên mạnh mẽ, ngang ngược rồi!

Thực ra thì Chu Nhược Mai muốn gạo nấu thành cơm với Lê Uy Long từ lâu lắm rồi, để anh không bị người phụ nữ khác dụ dỗ.


Vì thế cô ậm ừ đáp lại.

Cứ như vậy, hai người vùi trong ghế sofa ở phòng khách mà hôn nhau.

Bởi vì bây giờ là đang ở phòng khách nên Nguyễn Tú Cẩm có thể đi ra bất cứ lúc nào, hai người đều thầm mong trong lòng, Nguyễn Tú Cẩm tuyệt đối đừng đi ra ngoài!

Nhưng mà, đời người chính là như vậy, càng sợ cái gì thì cái đó sẽ xuất hiện ngay.

Đúng lúc đó, đột nhiên cửa phòng mở ra, Nguyễn Tú Cẩm đứng ở cửa, trợn mắt ngạc nhiên nhìn Lê Uy Long và Chu Nhược Mai.

Lê Uy Long và Chu Nhược Mai nghe thấy tiếng cửa mở thì giật nảy cả mình, vội vội vàng vàng tách nhau ra, sau đó quay đầu nhìn về phía cửa phòng.

Hai người họ thấy Nguyễn Tú Cẩm mắt chữ A mồm chữ O, đứng ngây như phỗng nhìn bọn họ, ngay sau đó, Lê Uy Long và Chu Nhược Mai đỏ mặt tía tai vì xấu hổ.

“Tú Hằng, sao cậu không ở trong phòng viết văn đi, chạy ra đây làm gì?” Chu Nhược Mai đỏ ửng cả mặt, cảm thấy vô cùng mất thể diện, cũng ngại đối diện với Nguyễn Tú Cẩm.

“Vừa nãy, vừa nãy tớ thấy bình luận của độc giả, bảo là họ tập trung lại với nhau thành một nhóm lớn, mang một thanh đao lớn, dài tới bốn mươi mét đang xông tới cửa nhà chúng ta rồi, nên tớ chạy ra xem thử xem có phải thật không.” Nguyễn Tú Cẩm thấy mình đã phá chuyện tốt của người ta nên cũng ngại, lúng túng giải thích.


“Làm gì có người nào mang đao dài bốn mươi mét tới cửa đâu chứ? Cậu cũng không nghĩ lại xem, cây đao dài bốn mươi mét nó lớn đến cỡ nào, hoàn toàn không có khả năng chế tạo ra cái đao nào như thế. Chẳng lẽ cậu không biết độc giả chỉ đang đùa cậu thôi hả?” Chu Nhược Mai nói.

“Bọn họ bảo là không chỉ mang thanh đao lớn đến còn có súng bắn tỉa nhắm vào đầu tớ, làm tớ sợ đến mức phải chạy ra xem xung quanh có súng bắn tỉa hay không.” Nguyễn Tú Cẩm lại nói.

Chu Nhược Mai cũng cạn lời luôn: “Cậu thân là tác giả, chẳng lẽ không biết độc giả chỉ đang bịa chuyện trêu cậu thôi sao? Ai bảo cậu ra chương mới chậm như vậy làm gì? Đến lúc cậu cập nhật nhanh hơn rồi thì bọn họ sẽ không nói thế nữa.” Chu Nhược Mai giảng giải.

“Yên tâm đi, lần này tôi huy động một trăm vệ sĩ, giới nghiêm khu vực xung quanh căn biệt thự rồi, bất kể là đao to búa lớn hay súng bắn tỉa gì đó, cho dù là một con ruồi cũng không thể bay vào được!” Lê Uy Long thấy Nguyễn Tú Cẩm dùng cái lý do ba láp ba xàm này phá hỏng chuyện tốt của mình thì trong lòng vô cùng buồn bực, bèn nói chuyện một trăm vệ sĩ đang canh giữ xung quanh căn biệt thự ra.

“Cái gì cơ? Sao anh lại dẫn nhiều vệ sĩ về như vậy?” Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm đều vô cùng ngạc nhiên và sợ hãi.






Bình luận

Truyện đang đọc