LONG UY CHIẾN THẦN

“Sao có nhiều tiếng xe truyền tới như thế? Rốt cuộc là ai đang tới?” Lê Tuyết Tương hỏi.

“Chắc là con dâu mẹ tới đấy.” Chỉ cần từ âm thanh của chiếc xe, Lê Vĩnh Thiên có thể nhận ra đó là một chiếc xe quân sự rồi.

Tính theo thời gian thì, những chiếc máy bay chiến đấu đã hạ xuống sân bay quân sự thành phố Vĩnh Thụy rồi, sau đó hộ tống Chu Nhược Mai tới đây.

“Nhược Mai tới đây thật sao?” Trong giọng nói của Lê Tuyết Tương vừa hưng phấn nhưng cũng vừa khẩn trương.

“Mẹ, chờ thêm chút là biết ngay thôi.” Lê Vĩnh Thiên đáp.

“Được.” Lê Tuyết Tương cũng rất muốn nhìn người con dâu chưa từng gặp mặt này của mình một chút.

Advertisement

Vì vậy, Lê Tuyết Tương và Lê Vĩnh Thiên cùng nhau đi đến bên cạnh cửa sổ, mắt hướng xuống mặt đất quan sát.

Từ trước đến nay Lê Tịnh Vi cũng chưa từng gặp chị dâu của mình, cô ấy cũng đi theo đến bên cạnh cửa sổ.

Cũng một khoảng thời gian rồi Triệu Vũ Ngọc chưa thấy Chu Nhược Mai, rất là nhớ cô, sau đó cũng đi theo đến cạnh cửa sổ.

Lúc này, một đoàn xe jeep dài nối đuôi nhau tiến về phía khu lầu Lạn Vĩ.

Advertisement

Sau khi những chiếc xe jeep tiến vào bên trong khu nhà, chúng phải dừng lại bởi vì những xác chết phơi đầy trên mặt đất.

Sau đó, những người lính từ trên xe jeep nhao nhau đi xuống, đứng thành hai hàng ngay ngắn ở hai bên trái và phải, mỗi một người binh sĩ đều vác súng trên vai, đạn đã lên nòng.

Một trong số những người lính tiến tới chiếc xe jeep bên cạnh ấy, và mở cửa xe.

Tiếp đó, một người phụ nữ với vóc dáng cao gầy, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, mặc một chiếc áo gió màu đen, bước xuống từ bên trong chiếc xe jeep.

Người phụ nữ này, không ai khác chính là vợ của Hộ Soái Lê Vĩnh Thiên – Chu Nhược Mai!

Sau khi Chu Nhược Mai xuống xe, các binh lính hộ tống cô ấy đến tận cửa lầu Lạn Vĩ đó.

Chu Nhược Mai nhìn những xác chết nằm ngổn ngang trên mặt đất, trong lòng cũng không hề sợ hãi, biểu cảm trên mặt tương đối bình tĩnh.

Trong khoảng thời gian này, cô đã theo Lê Vĩnh Thiên vào sinh ra tử, xác chết nào cô cũng từng gặp rồi. Ngay cả những thi thể chết một cách thảm thiết, cô cũng thấy rồi.

Nhìn xác chết nằm phơi ra trên mặt đất, cô biết ở đây vừa trải qua một trận chiến hủy diệt. Lực lượng gia tộc của nhà họ Đỗ, đã bị quân đội của Lê Vĩnh Thiên tiêu diệt.

Từ trên cửa sổ ở lầu quan sát, Lê Tịnh Vi nhìn được cảnh Chu Nhược Mai mặc một chiếc áo gió to, dưới sự hộ tống của quân lính, cô ngẩng đầu ưỡn ngực mà đi, thì không khỏi cảm thán nói: “Khí thế của chị dâu lớn quá đi!”

“Đúng đấy, Vĩnh Thiên, vợ của con thật xinh đẹp và quý phái, mẹ khẩn trương quá!” Lê Tuyết Tương hơi lo lắng đáo.

“Mẹ, mẹ khẩn trương cái gì chứ? Cô ấy xinh đẹp hơn nữa, cao quý đến đâu, cũng là con dâu của mẹ cơ mà?” Lê Vĩnh Thiên trả lời.

“Nhưng mà, mẹ quê mùa như vậy, chờ chút nữa gặp mặt nhau, liệu con dâu có chê mẹ nhà quê không? Có khiến cho con bị mất mặt không?” Lê Tuyết Tương vẫn lo lắng nói.

“Không đâu, cô ấy không phải là loại người như vậy. Cô ấy rất hiểu chuyện, cư xử có học thức, sẽ rất hiếu thảo với mẹ. Chờ chúng ta đến Việt Nam, con sẽ mua cho mẹ và em gái vài bộ quần áo mới, để cho hai người cũng trở nên cao quý.” Lê Vĩnh Thiên bình tĩnh đáp.

“Trước tiên đừng nói nhiều nữa, cô Chu sắp đến đây rồi, chúng ta nhanh chóng xuống phía dưới đón con bé!” Lê Tuyết Tương lại nói.

“Mẹ, không cần phải đón, để cô ấy tự đi lên đây là được, nào có đạo lý trưởng bối đi nghênh đón lớp trẻ chứ?” Lê Vĩnh Thiên đáp.

“Con không hiểu đâu, lần đầu tiên gặp mặt, phải để lại ấn tượng tốt một chút, nhanh đi theo mẹ.” Nói xong, Lê Tuyết Tương lôi kéo Lê Vĩnh Thiên xuống tầng.

Lê Vĩnh Thiên không thể làm gì khác hơn là đi theo xuống tầng.

Lê Tịnh Vi với Triệu Vũ Ngọc cũng theo xuống.

Bởi vì trên người Triệu Đình Vũ có vết thương, không thể nào động đậy cho nên không thể đi theo xuống tầng.

Lúc mọi người xuống tầng dưới, cũng là lúc Chu Nhược Mai đi tới.

Các binh bính hộ tống Chu Nhược Mai thấy Lê Vĩnh Thiên, ngay lập tức đồng loạt cúi gập người chào anh.

Từ xa xa, Chu Nhược Mai đã nhìn được Lê Tuyết Tương đứng ở bên cạnh Lê Vĩnh Thiên.

Vào cái mùa đêm mưa tầm tã hơn mười năm trước, cô từng cứu mẹ con Lê Vĩnh Thiên, cho nên đã từng gặp Lê Tuyết Tương.

Mặc dù đã hơn mười năm trôi qua, trải qua nhiều dãi gió dầm mưa, Lê Tuyết Tương cũng già đi trông thấy, thế nhưng cô vẫn có thể nhận ra bà.

Tuy nhiên, Chu Nhược Mai lo lắng trí nhớ của mình không được tốt, nhỡ đâu nhớ nhầm thì sao, cho nên đành phải trước tiên hỏi Lê Vĩnh Thiên: “Vĩnh Thiên, vị này chính là mẹ của chúng ta sao?”

“Đúng vậy, chính là người mẹ mà anh đã thất lạc hơn mười năm.” Lê Vĩnh Thiên đáp lại.

Chu Nhược Mai lập tức cúi chào Lê Tuyết Tương: “Con chào mẹ! Con là con dâu của mẹ – Chu Nhược Mai.”

“Chào con, mẹ biết con là con dâu mẹ mà, cũng biết tên của con là Chu Nhược Mai. Mười mấy năm trước con còn cứu mẹ và Vĩnh Thiên, hơn chục năm qua đi, con đã từ một cô gái nhỏ trưởng thành thành một cô gái xinh đẹp động lòng người rồi, một người đẹp nghiêng nước nghiêng thành.” Lê Tuyết Tương cũng nói.

“Mẹ quá khen! Quả là thế sự khó lường trước được, mười mấy năm trước con cứu hai người, mười mấy năm sau con trở thành con dâu của mẹ rồi!” Chu Nhược Mai cảm thán.

“Đúng đấy! Đây chính là duyên phận. Vĩnh Thiên có thể lấy được một người vợ xinh đẹp như vậy, còn tốt bụng như thế, nhất định là nó đã tu mấy kiếp mới được may mắn như vậy.” Lê Tuyết Tương trả lời.

“Anh ấy là Hộ Soái đẹp trai, là con trèo cao mới đúng. Con có thể lấy được một người đàn ông ưu tú như vậy, chắc cũng là do kiếp trước con cứu cả dải ngân hà đó.” Chu Nhược Mai đáp.

“Hai mẹ con cứ ở chỗ này tâng bốc nhau nữa đi, để cho anh giới thiệu một chút nào! Đây chính là em gái anh – Lê Tịnh Vi.” Lê Vĩnh Thiên bắt đầu giới thiệu Lê Tịnh Vi.

Lê Tịnh Vi tức khắc chào hỏi Chu Nhược Mai: “Em chào chị dâu ạ!”

“Chào em, vừa rồi mọi người không bị thương ở chỗ nào chứ?” Chu Nhược Mai hỏi.

“Không có, đúng lúc quân đội của anh trai chạy tới, chúng em không sao cả.” Lê Tịnh Vi đáp.

“Không có chuyện gì là tốt rồi, hiện tại tình trạng của Triệu Đình Vũ sao rồi?” Chu Nhược Mai hỏi.

“Chị Nhược Mai, Hộ Soái Lê đã bảo quân y cứu chữa kịp thời cho anh ấy, hiện tại anh trai em đã thoát khỏi nguy hiểm đến mạng sống, vừa mới tỉnh lại.” Triệu Vũ Ngọc giành nói trước.

“Tỉnh lại là tốt rồi, mới vừa rồi chị lo lắng gần chết. Bây giờ chúng ta cùng nhau đi thăm anh trai em một chút.” Chu Nhược Mai đáp.

“Được.” Mọi người cùng nhau nói

Giữa thời điểm đám người Chu Nhược Mai chuẩn bị lên tầng thăm Triệu Đình Vũ, thì từ xa lại vang đến tiếng xe đang lại gần!

Bình luận

Truyện đang đọc