LONG UY CHIẾN THẦN



“Vậy thì cô mau tới đi. Nhớ kỹ, cô chỉ có thể một mình đến, không thể nói cho chồng cô biết. Nếu chồng cô cũng đi cùng với cô, chúng tôi sẽ lập tức gi3t chết Nguyễn Tú Cẩm, người chị em tốt của cô ngay.” Người đàn ông ở đầu dây bên kia nói.

Chu Nhược Mai nhìn về phía phòng tắm, thì nhìn thấy Lê Uy Long vẫn đang tắm ở bên trong, có lẽ anh sẽ không biết được mình sẽ đến núi Hổ Sơn, vì vậy cô mới nói: “Được thôi, tôi sẽ không nói với anh ấy. nhưng tôi đi đến đó, các anh thực sự sẽ thả cho Nguyễn Tú Cẩm và tôi đi chứ?”

“Tôi chỉ muốn cô giúp đỡ phá giải ván cờ, tôi đảm bảo sẽ không làm tổn thương cô.” Người đàn ông ở đầu dây bên kia nói.

Lúc này, giọng nói lo lắng của Nguyễn Tú Cẩm đột nhiên từ trong điện thoại truyền đến: “Dư Hân, cậu đừng tới đây, tuyệt đối đừng tới đây, bọn họ có rất nhiều người, nhìn người nào người nấy cũng đều rất hung tợn, bọn họ sẽ không buông tha chúng ta dễ dàng như vậy đâu, cậu đừng tin lời ông ta.”

Chu Nhược Mai nghe được giọng nói của Nguyễn Tú Cẩm, trong lòng càng thêm lo lắng, nói: “Tú Hằng, cậu đừng sợ, tớ nhất định sẽ tới cứu cậu.”


Chị em tốt của cô rơi vào tay kẻ xấu, cô làm sao có thể lâm trận lùi bước, thấy chết mà không cứu được?

“Cho cô ba mươi phút, nếu trong vòng ba mươi phút nữa cô vẫn chưa đến núi Hổ Sơn, vậy thì hãy nhặt xác thay cho người chị em tốt của cô đi.” Người đàn ông ở đầu dây bên kia nói xong, liền cúp máy điện thoại.

Chu Nhược Mai đột nhiên trở nên khẩn trương, núi Hổ Sơn nằm ở vùng ngoại thành, từ đây đi đến núi Hổ Sơn với tốc độ bình thường cũng phải mất hơn bốn mươi phút, hiện tại đối phương chỉ cho mình ba mươi phút, cô nhất định phải lập tức đi hành động ngay, lái xe với tốc độ nhanh nhất chạy tới đó mới được.

Thế là cô lập tức xuống giường, mang giày vào và đi ra ngoài.

Đối phương không cho cô nói với Lê Uy Long, nên cô cũng không dám nói với Lê Uy Long.

Còn Lê Uy Long lúc này vẫn đang tắm, cũng không biết rằng Chu Nhược Mai đã đi ra ngoài.

Chu Nhược Mai rời khỏi biệt thự, cô lái chiếc Lamborghini của mình và vội vã tăng tốc chạy đến núi Hổ Sơn.

Thiên Thành cùng với đám người Hà Ngọc Lan đang âm thầm canh phòng trong bóng tối, thì nhìn thấy Chu Nhược Mai một mình lái xe rời đi, hơn nữa còn phóng xe nhanh như vậy. đều không khỏi kinh ngạc.

“Chị dâu nửa đêm đi ra ngoài một mình, không phải là đã cãi nhau với anh Thiên rồi chứ?”

“Trong thời kỳ quan trọng thế này, chị dâu lại nửa đêm đi ra ngoài, rốt cuộc là muốn đi đâu?”

“Anh Thiên đâu? Tại sao anh ấy không đi cùng với chị dâu?”

Mọi người đều bắt đầu xôn xao bàn tán.

“Hà Ngọc Lan, cô mau gọi cho Anh Thiên hỏi xem rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra đi?” Thiên Thành dự cảm thấy tình hình không ổn, liền lập tức ra lệnh cho Hà Ngọc Lan gọi điện thoại cho Lê Uy Long.

Trong trường hợp khẩn cấp, Hà Ngọc Lan cũng không nói nhảm, lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho Lê Uy Long.

Lê Uy Long vừa mới tắm rửa xong đi ra, khi thấy Chu Nhược Mai không ở trong phòng, trong lòng hơi kinh ngạc.

Anh còn tưởng rằng Chu Nhược Mai đã chạy tới phòng khách xem TV, nhưng khi anh đi ra tới phòng khách, cũng không thấy bóng dáng của Chu Nhược Mai đâu.

“Dư Hân, Dư Hân, em đang ở đâu?" Lê Uy Long không biết Chu Nhược Mai đã đi đâu, cho rằng cô vẫn còn đang ở trong biệt thự, vì vậy anh liền lên tiếng kêu gọi.

Thế nhưng anh liên tiếp gọi hết mấy lần, nhưng vẫn không nghe thấy Chu Nhược Mai đáp lại.

Lê Uy Long nhất thời dự cảm đến tình huống không đúng, theo lý mà nói mình đã sắp xếp Thiên Thành bọn họ đến bảo vệ xung quanh biệt thự, Chu Nhược Mai sẽ không thể bị người bắt đi được.


Ngay khi Lê Uy Long lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho Thiên Thành, thì Hà Ngọc Lan đã gọi điện thoại đến.

“Có chuyện gì vậy?” Lê Uy Long hỏi.

“Hộ soái, vợ anh chạy đi mất rồi.” Hà Ngọc Lan bởi vì lo lắng mà đã trực tiếp gọi Lê Uy Long là hổ soái.

“Cái gì? Vợ tôi chạy đi mất rồi?" Lê Uy Long nhất thời cảm thấy cả kinh.

“Đúng vậy, chuyện gì đang xảy ra vậy? Hai người đã cãi nhau à?” Hà Ngọc Lan hỏi.





Bình luận

Truyện đang đọc