LONG UY CHIẾN THẦN

“Tôi cho anh thêm một phút suy nghĩ, rốt cuộc anh muốn bảo vệ sự trong trắng của em gái mình và cô gái này hay bảo vệ đao phổ Càn Khôn Thất Đao, tự anh lựa chọn đi!” Trần Hiểu Sinh nói.

Triệu Đình Vũ lập tức vô cùng khó xử, đương nhiên là đao phổ Càn Khôn Thất Đao quan trọng, nhưng sự trong trắng của em gái và Lại Nhi cũng quan trọng như thế!

Lúc này Triệu Vũ Ngọc và Lại Nhi cũng sợ hãi, các cô không sợ cái gì, chỉ sợ bị đàn ông làm hại, hơn nữa còn bị một đám đàn ông mặt mũi xấu xí như yêu quái làm hại, điều đó quả thực còn buồn nôn hơn cả nuốt phải ruồi, sống không bằng chết!

“Tôi có thể nhìn ra, cô gái này có ý với anh, mà anh cũng có tình cảm với cô gái này, anh sẽ không trừng mắt nhìn cô gái mình yêu và em gái mình bị một đám người thay phiên nhau làm hại chứ!” Trần Hiểu Sinh nói.

Triệu Đình Vũ và Lại Nhi bị Trần Hiểu Sinh nói trúng tim đen, mặt hơi đỏ lên.

Advertisement

Nhưng bây giờ đang trong lúc nguy hiểm, bọn họ không có thời gian mà xấu hổ.

Bởi vì nếu không giao đao phổ Càn Khôn Thất Đao ra thì sự trong trắng của Lại Nhi và Triệu Vũ Ngọc sẽ bị hủy hoại.

Trong lòng Triệu Đình Vũ vô cùng đau đớn, suy nghĩ của anh ta đang đấu tranh kịch liệt.

Nếu giao đao phổ Càn Khôn Thất Đao ra, người của điện Thiên Cang luyện được Càn Khôn Thất Đao, đao Hắc Long Thôn Nguyệt sẽ phát ra sức mạnh vô hạn, gây tai họa cho thế giới, đến lúc đó chưa chắc thanh kiếm Tiểu Thính Vũ Lâu của Lê Vĩnh Thiên có thể ngăn cản được đao Hắc Long Thôn Nguyệt, thậm chí có thể sẽ chết dưới đao Hắc Long Thôn Nguyệt.

Advertisement

Nếu bây giờ không giao Càn Khôn Thất Đao ra, Lại Nhi và em gái sẽ bị một đám ác quỷ làm hại ngay lập tức, đây là điều anh ta không nỡ lòng nhìn thấy.

Bây giờ anh ta đã bị thương nặng, không còn sức lực chiến đấu lại người của U Minh giáo nữa, chỉ có thể chọn lựa giữa hai việc này.

Đương nhiên lúc này Lại Nhi và Triệu Vũ Ngọc sẽ không chủ động yêu cầu Triệu Đình Vũ không giao đao phổ, để người của U Minh giáo làm hại mình.

Con gái sợ nhất là chuyện này. Nếu người của U Minh giáo muốn giết mình, bọn họ sẽ không chối từ gì để bọn chúng giết.

Nhưng nếu phải dùng sự trong trắng của bản thân mình để bảo vệ đao phổ Càn Khôn Thất Đao, bọn họ không làm được.

“Thời gian đã qua nửa phút, còn nửa phút nữa, anh mau quyết định đi. Nếu không, vừa hết thời gian, sự trong trắng của cô gái anh yêu và em gái anh sẽ không giữ được đâu!” Trần Hiểu Sinh nói.

Đám người của U Minh giáo nghĩ đến chuyện sắp xảy ra cũng bắt đầu hứng thú, mặt mũi tên nào cũng trở nên hung ác lên.

Trong lòng bọn chúng lại hy vọng rằng Triệu Đình Vũ không giao đao phổ Càn Khôn Thất Đao ra, như thế thì bọn chúng sẽ có cơ hội chơi hai cô gái này.

Bởi vì dù Triệu Đình Vũ có giao đao phổ Càn Khôn Thất Đao ra thì cũng không đến lượt bọn chúng luyện, còn chẳng bằng chơi hai cô gái này cho thực tế.



Lúc này, Lê Vĩnh Thiên đã lái Bugatti Veyron đến động Chuột Bay dưới vách núi.

Anh biết Lại Nhi và Triệu Đình Vũ đã đi vào động Chuột Bay, chắc chắn là tình thế vô cùng nguy hiểm, bắt đầu leo núi ngay lập tức.

Lại Nhi có thể tay không leo núi, Lê Vĩnh Thiên thân là hộ soái bảo vệ, thực lực mạnh hơn Lại Nhi nhiều, đương nhiên anh có thể tay không leo núi.

Cứu người như cứu hỏa, anh đeo kiếm Tiểu Thính Vũ Lâu leo núi như bay.



Lúc này, trong động Chuột Bay.

“Hết thời gian rồi. Triệu Đình Vũ, xem ra anh bằng lòng trừng mắt lên nhìn em gái mình và cô gái này bị làm hại chứ không tình nguyện giao đao phổ Càn Khôn Thất Đao ra.” Trần Hiểu Sinh nói.

Trong lòng Triệu Đình Vũ đấu tranh giãy giụa, vô cùng đau khổ.

“Anh ta đã không chịu giao đao phổ Càn Khôn Thất Đao ra thì mọi người bắt đầu hành động thôi!” Trần Hiểu Sinh lập tức ra lệnh.

Đám người U Minh giáo đó lập tức vô cùng hứng thú, tên nào cũng mặt mũi dữ tợn đi về phía Lại Nhi và Triệu Vũ Ngọc.

Triệu Vũ Ngọc và Lại Nhi cực kỳ sợ hãi.

Lại Nhi là đặc công không sợ trời không sợ đất nhưng sợ loại chuyện thế này!

Dù cô ấy là đặc công nhưng cô ấy cũng là phụ nữ. Phụ nữ sợ loại chuyện này nhất!

“Anh, mau cứu em!” Triệu Vũ Ngọc thấy người của U Minh giáo lại gần như đám ác quỷ, sợ đến kêu gào lên.

“Đứng đó, không được lại đây! Nếu không bà đây sẽ khiến bọn mày chết rất thảm!” Lại Nhi mạnh miệng cảnh cáo.

Nhưng sao đám người của U Minh giáo này có thể nghe lời cô ấy được?

Bọn chúng giống như cương thi, vẫn bước lại gần Lại Nhi và Triệu Vũ Ngọc như cũ.

“Đợi đã!” Lúc này, Triệu Đình Vũ đột nhiên kêu to lên.

“Còn đợi gì nữa? Không giao đao phổ Càn Khôn Thất Đao ra thì chỉ có thể hủy hoại sự trong trắng của em gái anh và cô gái này thôi!” Trần Hiểu Sinh nói.

“Tôi bằng lòng giao đao phổ Càn Khôn Thất Đao!” Cuối cùng Triệu Đình Vũ cũng đau khổ quyết định, dùng đao phổ Càn Khôn Thất Đao để đổi lấy sự trong sạch của em gái và Lại Nhi!

Anh ta giao đao phổ Càn Khôn Thất Đao ra như thế này, nói không chừng sẽ có cơ hội cướp lại. Nhưng nếu sự trong trắng của em gái và Lại Nhi bị hủy rồi thì mãi mãi không thể bù đắp lại được.

Trần Hiểu Sinh nghe Triệu Đình Vũ nói như thế lập tức vô cùng vui mừng.

Đám người của U Minh giáo đang đi về phía Lại Nhi và Triệu Vũ Ngọc nghe thấy Triệu Đình Vũ nói bằng lòng giao đao phổ Càn Khôn Thất Đao ra thì lập tức cảm thấy mất mát. Triệu Đình Vũ bằng lòng giao đao phổ Càn Khôn Thất Đao ra thì bọn chúng không thể chơi nữa.

Lại Nhi và Triệu Vũ Ngọc cũng ngây người, không ngờ Triệu Đình Vũ lại bằng lòng giao đao phổ Càn Khôn Thất Đao ra!

“Được! Vậy mau giao đao phổ Càn Khôn Thất Đao ra đây!” Trần Hiểu Sinh nói.

“Tôi không mang đao phổ Càn Khôn Thất Đao trên người.” Triệu Đình Vũ nói.

“Vậy anh để ở đâu?” Trần Hiểu Sinh hỏi.

“Để ở một nơi bí mật.” Triệu Đình Vũ nói.

“Để ở nơi bí mật nào, anh mau nói đi!” Trần Hiểu Sinh không kiên nhẫn nói.

Bình luận

Truyện đang đọc