LONG UY CHIẾN THẦN

Trương Cường sợ đến mức chân run bần bật, dứt khoát quỳ xuống, đau xót kêu: “Hộ Soái, tôi chưa từng thông đồng làm việc bậy bạ với bọn họ! Xin anh rõ ràng!”

Trước mặt đầy xác chết nằm ngổn ngang, rõ mồn một ở trước mắt, Trương Cường biết nếu như mình nói bản thân cùng một giuộc với nhà họ Đỗ, chắc chắn kết cục của mình cũng giống như bọn họ!

Cách ra tay của Lê Vĩnh Thiên, anh ta đã thấy được. Cho nên, anh ta sợ đến mức quỳ xuống ngay.

Advertisement

“Anh không thông đồng làm bậy với họ, nhưng người nhà Đỗ làm nhiều chuyện ác như thế, vì sao còn giấu giếm không báo lên trên?” Lê Vĩnh Thiên lại ép hỏi.

“Tôi từng báo lên trên, nhưng có điều lại bị đè xuống.” Trương Cường đáp.

Advertisement

Lê Vĩnh Thiên hơi nhướng mày, vụ án này khá rắc rối và phức tạp, chắc chắn có rất nhiều người dính líu tới!

“Hôm nay, mẹ và em gái tôi, còn có Triệu Đình Vũ, Triệu Vũ Ngọc suýt chút nữa bị người nhà họ Đỗ móc mất mắt, vừa rồi may được Lại Nhi cứu kịp thời, một mình đấu với hơn một nghìn người của thế lực ngầm, bản thân cũng bị thương nặng. Một vụ án động trời như thế, nó xảy ra ở ngay trước mắt cục công an của các anh, nhưng cục công an lại không làm cái gì cả, anh thân là công an trưởng, không thể không chịu trách nhiệm về chuyện này!” Lê Vĩnh Thiên đáp.

Trương Cường nằm mơ cũng không nghĩ tới, người của nhà họ Đỗ dám ra tay với mẹ và em gái của Hộ Soái Lê, quả thật là ăn gan hùm mật báo rồi!

Ngay cả mẹ và em gái Hộ Soái cũng động thủ, khó trách tất cả đám bọn họ bị giết sạch!

“Tôi biết tội rồi, cam tâm tình nguyện nhận xử phạt!” Trương Cường nơm nớp lo sợ nói.

“Bắt Trương Cường lại, chuẩn bị nhận điều tra! Anh sẽ bị kết tội tùy theo mức độ nghiêm trọng của kết quả điều tra!” Lê Vĩnh Thiên lại nói.

Nguyên nhân bởi vì vụ án này liên quan đến các bên, anh cũng không đi điều tra ngay lập tức, chỉ có thể bắt Trương Cường trước, rồi bắt đầu điều tra từ chỗ Trương Cường, thì mới có thể tìm ra thêm những người liên quan đến vụ án.

Lần này, Lê Vĩnh Thiên muốn nhổ cỏ tận gốc, một lưới bắt hết người bên thế lực Ngụy Nghiêm.

“Đã rõ!” Chúng binh lính lập tức tiến lên, ấn Trương Cường ngã xuống mặt đất.

Đối mặt với binh lính của Lê Vĩnh Thiên, Trương Cường nào dám phản kháng, chỉ im lặng chịu trói.

Những công an khác cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể trơ mắt nhìn công an trưởng của mình bị bắt.

“Lấy còng tay của mọi người ra, còng vào tay công an trưởng của mọi người!” Một người binh lính hét lớn.

Các công an sợ đến mức đồng loạt lấy còng tay ra, chuyển cho những người binh lính này.

Một người binh lính tiến đến nhận lấy chiếc còng tay từ tay người công an, sau đó còng vào tay Trương Cường.

Trước kia Trương Cường vẫn luôn tìm cách tiếp cận Lê Vĩnh Thiên, còn muốn nịnh nọt anh, không nghĩ tới lần đầu gặp mặt thì đã bị Lê Vĩnh Thiên bắt.

Chúng công an nhìn thấy công an trưởng của mình bị bắt, tất cả sợ đến mức run rẩy.

“Mọi người còn ngẩn ra đó làm gì, mau chóng xử lý những xác chết này cho xong!” Lê Vĩnh Thiên hét to.

“Vâng!” Những người công an như tỉnh lại từ trong giấc mộng, nháo nhào bắt tay vào đặt những xác chết này lên xe, chở đi.

“Vĩnh Thiên, trước tiên em lên thăm Triệu Đình Vũ nhé.” Chu Nhược Mai thấy ở đây không còn chuyện gì nữa, chuẩn bị lên thăm hỏi Triệu Đình Vũ.

“Được, mọi người lên đi!” Lê Vĩnh Thiên đáp.

Vì vậy, Chu Nhược Mai xoay người đi lên tầng lầu Lạn Vĩ.

Lê Tuyết Tương, Lê Tịnh Vi, Triệu Vũ Ngọc cũng không muốn ở lại chỗ này nữa, đi cùng với Chu Nhược Mai lên trên tầng.

Triệu Đình Vũ thấy Chu Nhược Mai tới, kinh ngạc hỏi: “Chị Nhược Mai, sao chị cũng tới đây?”

“Nghe nói em xảy ra chuyện ở thành phố Vĩnh Thụy, cho nên chị với Vĩnh Thiên cùng tới đây. Vừa rồi chị không dám nhảy dù cho nên tới đây muộn một chút, bây giờ em cảm thấy trong người thế nào?” Chu Nhược Mai hỏi.

“Em không sao, chị Nhược Mai không cần phải lo lắng.” Triệu Đình Vũ đáp.

Bình luận

Truyện đang đọc