Trần A Phúc nói cám ơn, đi theo hắn đi đến phòng riêng.
Đại Bảo một tay mang theo rổ chứa Thất Thất và Hôi Hôi, một tay kéo xiêm y Trần A Phúc, đi theo tiến vào phòng riêng.
Giữa phòng riêng có một chiếc bàn vuông, trên mặt đã xếp đặt rất nhiều món ăn, còn có một chút món kho Trần Thực đưa.
Sở Lệnh Tuyên ngồi ở trước bàn, cảm thấy Trần A Phúc không phải là đầy tớ, cùng một bàn với mình đút Yên tỷ muội ăn cơm cũng không ổn.
Liền để Tống mụ mụ cùng Ngụy thị cầm mâm món ăn trên bàn đi trên bàn con dựa vào tường, để Trần A Phúc cùng Sở Hàm Yên ăn ở chỗ đó.
Lại chỉ chỉ Trần Đại Bảo nói: "Ngươi là nam nhân, cùng ta một bàn."
Trần Đại Bảo nghe Sở đại thúc quy mình đến đội ngũ nam nhân, rất là cao hứng.
Lập tức ngồi đến trước bàn cười nói: "Sở đại thúc uống rượu không, tiểu tử rót rượu cho người.
Ngày đó ở Sở phủ, Sở thái gia gia nói con rót rượu rất là ra dáng, còn ban thưởng cho con nếm một chút rượu đâu..."
Vừa cao hứng liền nói ra chuyện trộm uống rượu trước mặt mặt mẫu thân, Đại Bảo bị hù dọa vội vàng che lên cái miệng nhỏ nhắn, nghiêng đầu nhìn Trần A Phúc một cái.
Thấy mẫu thân ngẩng đầu giận cậu một cái, cậu vội vàng rắm thối nói: "Nương yên tâm, Sở thái gia gia chỉ dùng chiếc đũa chấm một chút cho con liếm, sẽ không đem đầu nhi tử say tới ngốc."
Lời nói này thành công chọc cho Sở Lệnh Tuyên cười rộ lên, La quản sự cùng tùy tùng Sở Hoài ở một bên hầu hạ cũng im lặng cười cười.
Hôi Hôi đứng ở trên ghế phịch cánh kêu lên: "Tiểu tử, đến một ngụm."
Cái thanh âm này Trần A Phúc nghe rất xa lạ, giọng có chút bắc.
Đám người Sở Lệnh Tuyên lại quá quen thuộc, lại cười ha hả.
Trần A Phúc là lần đầu tiên chứng kiến Sở Lệnh Tuyên cười sung sướng như thế, thế nhưng phát hiện hắn còn có lúm đồng tiền.
Không trách được Yên tỷ muội cũng một cặp lúm đồng xu nhỏ, là giống hắn.
La quản sự cười nói: "Vẹt này, cũng thành tinh rồi, ngây ngốc cùng lão Hầu gia không bao lâu, học được khẩu âm lão nhân gia ông mười phần mười."
Hôi Hôi thấy đều trêu chọc mọi người cười, lại như được khích lệ, hướng về phía Sở Lệnh Tuyên kêu lên: "Táo ngọt táo chỉ có chút đó, mày cũng ăn, lão tử còn ăn cái gì, một nam nhân lớn như vậy còn thèm ăn."
Tiếng nói vừa dứt, mọi người vội vàng đều nén nụ cười trở về.
Sở Lệnh Tuyên vui vẻ ngược lại càng đậm, lắc đầu cười nói: "Không trách được lão gia tử yêu thích hai con vẹt này, thật đúng là pha trò."
Thất Thất có lẽ thấy mọi người khen ngợi Hôi Hôi, lại rướn cổ lên kêu lên: "Điểu điểu...!Bay , điểu điểu...!Bay ...!Bay ..." Thanh âm đồng dạng như Sở Hàm Yên.
Mọi người lại cười rộ lên, nhìn Thất Thất lại nhìn về phía Sở Hàm Yên.
Sở Hàm Yên cũng trừng to mắt nhìn Thất Thất hai mắt, trong mắt lộ ra trong suốt cùng không biết làm sao, như hài nhi sơ sinh.
Trần A Phúc yêu cực kỳ bộ dáng cô gái nhỏ này, thế nhưng không kìm lòng nổi hôn nàng một cái.
Hôn xong mới hậu tri hậu giác, mình lại như thế nào cũng chỉ là "Sư phụ" so với đầy tớ thì cao hơn một chút, trước mắt mọi người hòa hòa thuận