Mười lăm tháng giêng, Trần A Phúc bệnh liền triệt để khỏi hẳn.
Vì che giấu tai mắt người khác, nàng vẫn giả bộ bệnh khó chịu ở trong phòng không ra.
Lại kéo thêm năm ngày sau, ngày hai mươi, nàng cuối cùng ra cửa, đi thượng phòng ăn điểm tâm.
Người một nhà nhìn thấy Trần A Phúc đều vô cùng cao hứng.
Đặc biệt là Trần Danh, kể từ khi nàng ngã bệnh liền chưa từng thấy được nàng, không khỏi khuyên nàng ăn nhiều một chút.
Đại Bảo lại làm nũng, ăn cơm đều muốn ngồi ở trên người Trần A Phúc, càng không ngừng hàm nước mắt kêu "mẫu thân".
A Lộc ở một bên cười nhạo cậu: "Vẫn là bé trai, nào có làm nũng cùng nương dạng này."
Nếu là bình thường, Đại Bảo sẽ ngượng ngùng.
Nhưng hôm nay, cậu chính là mặc kệ, còn mím miệng nói: "Là mẫu thân của con, là mẫu thân của con."
A Lộc cười nói: "Biết là mẫu thân của con, chúng ta lại sẽ không cướp của con."
Ngay cả Truy Phong, Vượng Tài cùng Thất Thất, Hôi Hôi đều đặc biệt nhiệt tình, vây quanh nàng gọi không ngừng.
Tâm tình Trần A Phúc tốt đến mù mịt.
Lại nói cùng Vương thị chuyện Vô Trí đại sư nói cữu cữu Vương Thành khả năng còn sống, Sở Lệnh Tuyên đã đáp ứng viết thư đi hỏi thăm.
Vương thị nghe xong, cao hứng mà niệm Phật.
Trần Danh còn nói một tin tức khiến người ta cao hứng, có người cáo trạng Triệu Lý chính Triệu gia thôn thịt cá quê nhà, tung tử hành hung, cướp đoạt dân nữ, đã bị bắt giữ.
Nếu như tội trạng là thật, chạy không khỏi đại lao mười năm.
Trần A Phúc nghe vậy, một trận hết giận.
Lão già kia nối giáo cho giặc, đến lượt báo ứng.
Mặc dù chủ mưu còn chưa bị trừng phạt, nhưng trời tạo nghiệp chướng vẫn còn có thể làm trái, tự làm bậy là không thể sống, nàng tin tưởng theo cá tính lão phu nhân kia, nhất định sẽ tìm đường chết.
Lại nhắc nhở Trần Danh, lại đưa qua cho Hồ lão ngũ mười lượng bạc hai vò rượu, để hắn chiếu cố nhà mẹ đẻ Vương thị cả một năm.
Vận mệnh tiểu cữu cữu Vương Thành thảm như vậy, nguyên hung là Đinh thị.
Sau khi ăn xong, nàng lại tiến vào phòng bếp tự mình làm một chút bánh ngọt hoa mai.
Chỉ là Đại Bảo bất cứ lúc nào cũng có xu thế kéo váy nàng cũng bước theo sát nàng, làm cho nàng vừa bất đắc dĩ lại vừa buồn cười.
Kém một khắc tới giờ Tị, nàng liền dẫn Đại Bảo, Truy Phong, Vượng Tài, Thất Thất và Hôi Hôi đi Đường Viên.
Hiện tại cảnh báo giải trừ, Trần lão phu nhân Triệu thị bị Trần Thế Anh trông chặt, Triệu Lý chính đã bị bắt giam, cho nên Trần A Phúc cũng không cần hộ vệ.
Còn chưa tới Đường Viên, liền nhìn thấy một nhóm người Sở Hàm Yên, Sở Lệnh Tuyên, lão hầu gia từ cửa bên đi ra, bọn họ đang chuẩn bị đi Lộc Viên.
Khi Sở Hàm Yên nhìn thấy Trần A Phúc, đều kích động khóc lên, cất bước nhỏ chân ngắn chạy về phía nàng.
Con bé vừa khóc vừa chạy, trong miệng còn hô: "Di di, di di, tỷ muội...!nhớ, di di..."
Trần A Phúc cũng đi nhanh vài bước, ôm Yên Nhi nhào tới vào trong lòng, Yên Nhi ôm cổ nàng khóc đủ, khóc đến Trần A Phúc vừa ngọt ngào lại lòng chua xót.
Đại Bảo thấy thế, cũng ôm chân nàng nức nở.
Cái này khiến lão hầu gia cùng Sở