NÔNG KIỀU CÓ PHÚC

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Thân thể Trần A Phúc cứng đờ, đột nhiên cảm giác thân thể treo lên một cái, bị Sở Lệnh Tuyên ôm ngang trong ngực, cả kinh "Ai nha" kêu lên một tiếng.
Chỉ nghe trong đầu lại vang lên thanh âm Kim Yến Tử kích động: "Ma ma có phải hai chân treo lơ lửng giữa trời, bị Sở phụ thân ôm dậy hay không? Oa tắc, muốn trình diễn tuồng! Thật, thật, thật sự là làm cho người rất mong đợi ..."
Trần A Phúc mặc niệm, liền đem thanh âm vật nhỏ này trở thành bối cảnh âm nhạc "Ta nguyện ý" đi, không thể để cho nó sẽ đảo loạn tâm tình...
Hai người ban đêm yêu cầu hai lần nước, lúc dậy đã đầu giờ Thìn.

Lý ma ma kêu nhiều lần, bọn họ thẹn thùng không dậy nổi.
Mặc dù Hầu phủ chỉ có một mình lão hầu gia là trưởng bối trực hệ đại phòng, bọn họ không cần sáng chiều phụng dưỡng, nhưng tân nương tử bị truyền đi ngủ nướng lúc nào cũng sự kiện mất mặt.
Hai người sau khi ăn xong liền bắt đầu thu thập chuẩn bị, hôm nay phải về nhà mẹ đẻ.

Danh mục quà tặng về nhà mẹ đẻ tam phu nhân đã phái người đưa đến Trúc Hiên, Trần A Phúc nhìn thoáng qua, vẫn tương đối phong phú, cảm thấy lại càng hài lòng.

Có lẽ hai người thể xác và tinh thần hoàn toàn giao hòa phù hợp cùng một chỗ, không chỉ càng thêm tâm ý tương thông, ngay cả hình thức chung đụng đều phát sinh biến hóa.

Hôm nay Sở Lệnh Tuyên phá lệ khác biệt.
Ánh mắt hắn nhìn nàng làm cho nàng vô cùng thẹn thùng, lúc nào cũng "Hừng hực" như vậy, cũng không biết tránh hiềm nghi.

Không chỉ sẽ bắt lấy bàn tay nhỏ của nàng không buộn, sẽ còn thừa dịp bọn nha đầu không chú ý hôn hôn nàng lại hôn hôn hắn...
Cái này khiến hai nha đầu hồng hồng khuôn mặt, trong mắt Lý ma ma ức chế không được vui vẻ.
Lý ma ma vụng trộm nói cùng nàng: "Đại nãi nãi thật phúc khí, đại gia hoàn toàn đặt đại nãi nãi đở trong lòng.

Đại nãi nãi phải giữ trái tim đại gia được lâu một chút, thừa cơ hội sinh nhiều mấy người hài tử."

Lý ma ma vì nàng "tốt" nói khiến cho Trần A Phúc vô cùng khó chịu, cái gì gọi là giữ được lâu một chút, không phải là phải thiên trường địa cửu sao?
Lại nghĩ tới nam nhân cổ đại có vài người sẽ thiên trường địa cửu đây? Đừng nói cổ đại, hiện đại cũng không có mấy người.
Lại vừa nghĩ, nàng có thể nhặt được Kim Yến Tử cùng Thập nhất gia, ngay cả hai đại bảo bối này cũng nhặt được, lại nhặt một nam nhân thiên trường địa cửu cũng không phải là không thể nào...
Đến Trần phủ, đứng ở cửa nghênh đón bọn họ là Trần Vũ Lam cùng tộc huynh Trần gia cõng nàng lên kiệu hoa.

Xem ra hôm nay Trần A Ngọc chưa có tới, Trần A Phúc vẫn còn có chút thất vọng.
Trần Vũ Lam chắp tay thi lễ chào đón Sở Lệnh Tuyên nói: "Đại tỷ phu, mời."
Sở Lệnh Tuyên cũng cười ôm quyền đáp lễ, lại ôm quyền ân cần thăm hỏi cùng vị tộc huynh kia.
Trần Vũ Lam nói khẽ với Trần A Phúc nói: "Đại tỷ, sau khi tỷ ra cửa, phụ thân đều rơi lệ, đệ cũng rất luyến tiếc."
Trần A Phúc cười gãi gãi tóc để chỏm trên đầu của hắn, nói: "Tỷ tỷ cũng không nỡ xa mọi người."
Một đôi tân nhân đi chính viện, dập đầu cho vợ chồng Trần Thế Anh.
Sau đó, Trần Thế Anh dẫn các nam nhân, cũng chính là hai tộc nhân Trần
.


Bình luận

Truyện đang đọc