A Lộc nghe lời Trần Danh nói có chút mất hứng, bĩu môi nói: "Cha còn nói không chê tỷ tỷ.
Nếu đã không chê, ở gần điểm nào không tốt." Lại rầu rĩ nói: "Con không muốn cách tỷ tỷ và Đại Bảo quá xa, cứ như bây giờ là tốt."
Đại Bảo cũng chu môi nói: "Đại Bảo cũng không muốn cách quá xa cùng tiểu cữu cữu, bà ngoại, ông ngoại."
Vương thị giận A Lộc một cái, nói: "Tiểu hài tử, biết cái gì, cha con là vì tốt cho tỷ." Rồi nói với Trần A Phúc: "Khuê nữ, nương cũng cảm thấy cha con nói đúng.
Con đã tự lập môn hộ, không thể để cho người ta cảm thấy chúng ta không ở riêng..."
Trần A Phúc nhìn thấy bộ dáng Trần Danh và Vương thị muốn nói lại thôi, có chút hiểu rõ.
Có lẽ là Trần Nghiệp và Trần lão thái có những ý tưởng gì đó, có khả năng nhất là kêu Trần Danh làm hết sức chiếm lợi lớn nhất.
Nhưng Trần Danh không muốn chiếm tiện nghi của nàng, lại không tốt quá ngỗ nghịch Trần Nghiệp cùng Trần lão thái.
Thông qua chuyện hôm nay, Trần A Phúc cảm thấy Trần Nghiệp mặc dù có chút không phóng khoáng, nhưng ở phương diện khác vẫn tương đối trượng nghĩa.
Ít nhất ở thời điểm nhà mình gặp phải bị bắt nạt, hắn dám đứng ra không sợ chết bảo hộ bọn họ.
Trần lão thái không tồi, lớn tuổi như vậy, thời điểm nguy hiểm, còn có thể cùng nhi tử đứng chung một chỗ...!Bọn họ dạng này, Trần Danh là không thể nào theo chân bọn họ xa lạ, cũng không thể khiến hắn quá khó xử.
Như vậy cũng tốt.
Về sau không chỉ tách ra ở trên sản nghiệp, ngay cả sân nhỏ cũng tách ra.
Trở thành người hai nhà thật sự, tự mình hành động không chịu khống chế, có lẽ giúp Trần Danh sẽ càng nhiều.
Trần A Phúc liền gật đầu nói: "Được.
Hai nhà chúng ta không chung tường, nhưng dù dao phải cách gần đó một chút mới tốt, có thể chiếu ứng lẫn nhau." Lại sờ sờ chỏm tóc của A Lộc, nói: "Về sau sân nhỏ hai nhà chúng ta cũng sẽ cách không xa, đệ đệ lúc nào muốn đến nhà tỷ tỷ ăn cơm, nghỉ ngơi, cũng có thể."
Trần Danh gật đầu nói: "Uh, cha mẹ cũng không bỏ được các con cách được quá xa, hai cái sân cách cái vài mét là được, khiến người ta vừa nhìn chính là người hai nhà.
Nhưng mà, tiền xây nhà phải do cha cầm.
Hiện tại, dưới đáy rương của cha còn đè ép chín mươi mấy lượng bạc, có thể xây hai nóc nhà gạch xanh nhà ngói, dùng gạch xanh vây hai cái sân, lại đánh miệng giếng ở trong sân A Phúc, hai nhà chúng ta dùng chung..." Nói đến phần sau, trong mắt hắn tỏa ánh sáng.
A Lộc cười trêu nói: "Cha hào khí như thế, không sợ đại bá nương của con đến muốn tiền?"
Trần Danh có chút đỏ mặt, cười nói: "Liền nói là tỷ con móc bạc."
Nói đến mấy người cười một trận, bầu không khí vẫn luôn đè nén cuối cùng xoa dịu lại.
Trần A Phúc cười nói: "Cha không cần đoạt cùng con, con trước đã nghĩ kỹ rồi, tiền xây nhà mới là do con ra, xem như nữ nhi hiếu kính.
Tiền trong tay cha liền giữ lại chậm rãi dùng đi, đệ đệ còn phải đọc sách, cũng không cần lại để cho nương con đi thêu phường thị trấn tiếp việc thêu thùa nữa.