Trần A Phúc liền không muốn nghe, nàng không muốn biết quá nhiều.
Chuyện bí mật của người khác biết nhiều không tốt, trong cổng lớn việc ngấm ngầm xấu xa biết rõ nhiều lại không tốt, làm không tốt còn sẽ bù cả mạng.
Nàng vội vàng lắc đầu nói: "Đừng, chàng đừng nói.
Ngay cả tam thẩm của chàng cũng không biết, nhìn là bí mật động trời.
Bây giờ ta còn là một người ngoài, không muốn biết quá nhiều."
Sở Lệnh Tuyên nhìn nàng dáng vẻ khẩn trương, nhẹ giọng nở nụ cười, nói: "Xem hù dọa nàng tới mức này.
Chuyện này ta sở dĩ có thể nói cho nàng biết, cũng là trải qua các trưởng bối suy sâu tính kỹ đồng ý, bởi vì nàng cũng là một đương sự.
Ta tin tưởng ta sẽ không nhìn lầm người, trưởng bối trong nhà tin tưởng Vô Trí đại sư sẽ không nhìn lầm người.
Chúng ta đều tin tưởng nàng, nàng còn sợ gì?"
"Ta là người đương sự?" Trần A Phúc hơi có chút giật mình, nàng còn chưa gả vào Sở gia, làm sao có thể có ràng buộc sâu như vậy.
Nói: "Vậy chàng nói đi, ta nghe."
Sở Lệnh Tuyên trầm ngâm một chút, sắc mặt nghiêm túc xuống, cầm thật chặt nàng tay, mạnh đến nỗi nàng có một chút đau, nhẹ nhàng nhíu nhíu mày.
Hắn cũng không phát giác chút nào, thấp giọng nói: "A Phúc, ở trên đời này, đã từng có một người ta ngưỡng mộ nhất."
"Hả?" Trần A Phúc có chút buồn bực.
Ngưỡng mộ, từ này còn cao lớn hơn cả sùng bái, tôn kính, tôn trọng.
Cái đề tài này giống như không quá thích hợp cho trường hợp hiện tại đi.
Nàng ngẩng đầu lên hỏi: "Người chàng ngưỡng mộ nhất, là gia gia của chàng?" Thấy hắn lắc đầu, lại hỏi: "Vậy là Tam thúc của chàng?"
"Không, ông nội của ta và Tam thúc của ta là ta người tôn kính nhất." Sở Lệnh Tuyên nói.
"Vậy nhất định là Hoàng thượng." Trần A Phúc còn nói.
Nàng cảm thấy người cổ đại phần lớn đều sùng bái Hoàng thượng.
Sở Lệnh Tuyên lắc đầu nói: "Không, hoàng thượng là người ta phải hiếu trung."
"Đó là ai, cũng không phải là cha phò mã của chàng đi?" Trần A Phúc kinh ngạc nói.
Nàng còn nhớ, hắn thật là có chút oán giận cha phò mã kia của hắn.
Sở Lệnh Tuyên như cũ lắc lắc đầu, nói: "Không, không phải là hắn.
Người ta ngưỡng mộ nhất, cũng là người mà ông nội của ta, cha ta, Tam thúc ta, còn có thật nhiều tướng sĩ, sĩ đồ ngưỡng mộ nhất.
Hắn chính là chiến thần vài thập niên trước - - Viên đại nhân, Viên Đại nguyên soái."
Trần A Phúc ngẩn người, vĩ nhân cao lớn dạng này, cùng bản thân có quan hệ sao? Nàng lắc lắc đầu, bày tỏ mình chưa nghe nói qua, không biết rõ trong lịch sử còn có một vị vĩ nhân như thế.
Sở Lệnh Tuyên thở dài một hơi, thanh âm khàn lên, tiếp tục nói: "Hai mươi bảy năm trước, khi đó tiên đế vẫn còn, triều ta xảy ra một cái thiên đại án oan, Viên Đại nguyên soái lãnh binh như thần đang mang binh đánh trận ở biên quan cùng Bắc Liêu quốc, lại đánh một trận chiến đại bại, không giải thích được mà mất vài tòa thành trì, lương thảo cũng bị quân địch đốt rụi, bọn lính chết hơn phân nửa.
Tiên đế nghe lời phái chủ hòa nói, ký hiệp nghị ngưng chiến, bồi thường trăm vạn lượng bạc trắng, vô số heo dê.
Viên đại nhân sau khi hồi kinh, bị bắt, nói hắn b*n n**c.
Viên gia tam tộc toàn bộ bị giết, kể cả phụ nhân hài tử, Viên đại nhân bị phán