Mọi người đi phòng nghị sự, chuyện sau khi đều thẩm vấn rõ ràng, chủ yếu Nhị quản sự Ngũ bà tử liên quan phòng bếp đánh hai mươi đại bản bán đi, đánh Khương Nhị quản sự phòng ngoại viện nô tài bắt nạt chủ tử mười đại bản đuổi ra phủ, La đại quản sự chịu trách nhiệm liên quan phòng bếp điều đến nơi khác làm tiểu quản sự.
Mấy người này Trần A Phúc sớm liền không quá ưa thích, bọn họ là người La gia bên kia phái tới.
Cảm thấy La gia mới là cữu gia thật sự Sở phủ, đối với nàng người đại nãi nãi này đều dương phụng âm vi, huống chi A Lộc là cữu gia người nông thôn.
Thời điểm Ngũ bà tử bị kéo xuống còn la hét: "Ta là đại phu nhân phái tới hầu hạ đại gia, ngươi không thể đối với ta dạng này..."
Trần A Phúc quát lên: "Lại thêm hai mươi hèo, lại dám xúi giục quan hệ cữu phu nhân với đại gia cùng ta."
Mấy người bọn họ đều là tâm phúc đắc lực của Lưu Nhị tổng quản, Lưu Nhị tổng quản sắc mặt xanh mét vẫn không dám cầu tình.
Hai người bà tử miệng rách hai cùng hai người bà tử phòng bếp mỗi người đánh hai mươi đại bản, đuổi ra phủ vĩnh viễn không dùng nữa.
Tam Toàn và Phong Lan mỗi người đánh mười đại bản, đuổi ra phủ.
Hoa Lan tiếp tục đi hầu hạ cữu gia.
A Lộc lại tới cầu xin, xử lý nhẹ đối với Tam Toàn và Phong Lan, miễn bị đánh, chỉ đuổi ra ngoài.
Còn trừ lương tháng nửa năm phu xe ngựa ngày đó, người khác đều không động.
Giết gà dọa khỉ là được, cũng thật là A Lộc không đủ khí thế tự động thưởng bạc đầy tớ.
Mặt khác, bởi vì Dương đại tổng quản cùng Lưu Nhị tổng quản quản lý bất lực, mỗi người trừ ba tháng tiền lương.
Trần A Phúc lại nặng nề gõ Lưu Nhị tổng quản một phen, hù dọa Lưu Nhị tổng quản càng không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ.
Trong lúc đó, lão hầu gia cùng Sở Lệnh Tuyên hạ nha môn đều phái người đến nói, để đại nãi nãi toàn quyền xử trí, ý tứ của nàng chính là ý tứ của bọn họ.
Để cho có vài người nhớ nhung đi tìm lão hầu gia cùng đại gia cầu xin tha thứ cũng cắt đứt tâm tư.
Chuyện làm xong, đã buổi tối.
Trần A Phúc và A Lộc tay trong tay từ trong phòng nghị sự đi đến chính viện.
A Lộc lúng túng nói: "Tỷ tỷ, đệ muốn đi nhà Tam thúc hoặc là nhà cậu ở." Không đợi Trần A Phúc khuyên can, còn nói: "Tỷ tỷ không phải là thường nói vớ đệ ăn ở phải có chủ kiến sao? Đây là chủ kiến đầu tiên của đệ."
Dưới ánh sao, con mắt A Lộc kiên định nhìn nàng, cái miệng nhỏ nhắn mím thành một đường nhỏ.
Trần A Phúc khổ sở nói: "Là tỷ tỷ không tốt, trị gia bất lực, cũng không quá hiểu cong cong quẹo quẹo trong tòa đại trạch, ủy khuất đệ đệ.
Chuyện đã giải quyết rồi, đệ đệ đừng đi được hay không? Tỷ lại phái một đầy tớ đắc lực cho đệ, không có người nào còn dám đối với đệ như vậy."
Nô tài thể diện trong tòa đại trạch thế nhưng thật sự còn có mặt mũi hơn chủ tử! Đại Bảo tất cả không chịu ủy khuất, dĩ nhiên là bởi vì La mụ mụ hầu hạ cậu có bối cảnh cứng rắn, còn biết thái độ làm người.
A Lộc lắc đầu nói: "Một ít đầy tớ xem thường đệ, chính là xem thường người nhà mẹ đẻ của tỷ tỷ.
Sau này đệ nhất định sẽ càng thêm cố gắng không ngừng, tương lai có tiền đồ.
Để cho người nhà chồng của tỷ chứng kiến, nhà mẹ đẻ của tỷ tỷ cũng không thể bị coi thường.
Như vậy, bọn họ mới không dám coi thường tỷ tỷ, cuộc sống sau này của tỷ tỷ cũng có thể qua tốt hơn."
Người đệ đệ này liên tục hiểu chuyện phải đến làm cho người ta đau lòng, cho tới bây giờ đều là như thế.
Còn có, hắn lớn lên, lòng tự trọng cũng càng mạnh.
Sự kiện này nháo đến nước này, nhóm ác nô bắt nạt chủ tử là nguyên nhân chính, nàng người chủ mẫu quản gia này không chăm sóc tốt gia đình, lại sơ sẩy đệ đệ, cũng có trách nhiệm.
Bỏ qua một bên hai nhân tố bên ngoài, A Lộc cũng có