NÔNG KIỀU CÓ PHÚC

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Sở Lệnh Tuyên và Trần A Phúc liếc mắt nhìn nhau, không biết Sở gia có bị liên lụy không, thư Hầu phủ có lẽ sau hôm nay sẽ đến.
Mặc kệ nói thế nào, Vinh Chiêu bị phạt vào trong chùa ba tháng, đây tóm lại là chuyện tốt, Sở Hầu gia cuối cùng có thể thoát ly nanh vuốt nàng ta thời gian ngắn, cũng có thời gian làm một chút chuyện hắn muốn làm.
Mấy người…khác nghe nói Vinh Chiêu công chúa bị thái hậu kêu đi Báo Quốc tự chép kinh ăn chay, đều cười ra tiếng.

Bọn họ biết rõ Sở Lệnh Tuyên hận Vinh Chiêu hận đến hộc máu, chỉ là không dám nói rõ.
Sau đó, mấy người lại nói chuyện hôm nay Hà Phó Tổng Binh thỉnh người làm mai đi Trần phủ cầu hôn.
Giao đại nãi nãi nhỏ giọng nói với Trần A Phúc: "Hà nhị lòng dạ độc ác, đánh nữ nhân một chút cũng không chùn tay.

Muội muội của cô gả đi..."
Trần A Phúc cũng không thể nói nhân phẩm muội muội mình không tốt, rơi xuống nước là nàng ta tự mình chủ trương.


Chỉ phải nói: "Cha ta cũng không đồng ý Nhị muội muội của ta gả cho Hà nhị, còn nói tìm cho nàng hậu sinh ở địa phương xa gả đi.

Nhưng Nhị muội muội ta lại không phải Hà nhị thì không gả, nói thân thể nó đã bị Hà nhị chạm qua, không thể lại gả cho nam nhân khác." Lại cười nói: "Nhị muội muội ta tâm tính bền bỉ, có khí khái nam nhi, cũng không phải là mặc người gây khó dễ."
Giao đại nãi nãi cùng Lưu phu nhân, Tần phu nhân cũng đã được nghe nói chuyện Trần Vũ Huy đụng tường từ hôn, đều cười nói: "Nếu như Trần nhị cô nương thật có thể quản được Hà nhị, trên đời ít đi một người gieo họa, nàng cũng làm được một chuyện công đức vô lượng."
Trần A Phúc cười gật đầu, thầm nói, nếu Hà nhị có thể thu phục Trần Vũ Huy, đồng dạng trên đời cũng ít đi một người gieo họa.
Nắng gắt cuối thu đủ nóng, vào ban ngày mặt trời trên đỉnh đầu, ánh mặt trời đâm vào người mắt mở không ra.

Cho dù bọn họ ngồi ở địa phương râm mát, cũng cảm thấy sóng nhiệt cuồn cuộn.
Trần A Phúc kêu người đi bưng nước đá bào lên, lại kêu lên với bọn nhỏ trong sân: "Đều lại đây, xem thẩm làm cái gì ăn ngon cho mấy đứa."

Bọn nha đầu bưng mấy khay đi tới, trên khay bày mười cái chén sứ trắng tinh tế, trong chén là dưa hấu cắt khối đỏ tươi, trên mặt đổ vào chè đậu đỏ màu tím, nho khô màu xanh lá cây, cùng với viên băng nhỏ sáng lấp lánh, vô cùng tươi đẹp đẹp mắt.
Đại Bảo và Yên Nhi, Lý Hiên thích ăn nước đá bào nhất, sợ bọn họ ăn bị đau bụng, Trần A Phúc mỗi ngày chỉ ở sau khi nghỉ trưa cho bọn họ ăn một chén nhỏ.
Lý Hiên chạy trước nhất, trong miệng còn hưng phấn mà la ầm lên: "Nước đá bào, nước đá bào, ăn ngon."
Những hài tử khác đều vây quanh lại đây, rửa sạch tay, liền bưng ăn.
Vô luận là người lớn hay hài tử, sẽ không có ai không thích món ăn nhẹ này.
Sau khi ăn xong, hài tử lớn chút muốn ăn nữa cũng thẹn thùng đòi, Giao Lộ Thâm cùng Lưu Ngao tuổi còn nhỏ hơn chút liền nâng chén nói với Trần A Phúc: "Thẩm tử, nước đá bào này ăn ngon thật, còn muốn ăn."
Trần A Phúc cười nói: "Nước đá bào mặc dù ăn ngon, lại không thích hợp ăn nhiều.

Lát nữa liền muốn ăn bữa cơm trưa, thẩm tử chuẩn bị thức ăn ngon hơn.

Đợi đến buổi chiều lúc nóng nhất, lại cho các con ăn một chén."
Nhìn thấy nhóm người lớn cũng vẫn chưa thỏa mãn, Trần
.


Bình luận

Truyện đang đọc