NÔNG KIỀU CÓ PHÚC

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trần A Phúc tiếp nhận thư mở ra.

Trong thư nói, lão hầu gia từ nay về sau sẽ ở kinh thành lâu dài, sẽ không lại đi phủ Định Châu.

Lý Hiên tình huống hiện tại rất tốt, vợ chồng Thụy Vương cũng không nỡ để hắn rời đi, năm sau liền sẽ tiến cung đi theo nhóm hoàng tôn cùng nhau học tập.

Còn nói, ông nhớ chắt trai cùng chắt gái, tương lai không lâu, để Sở Lệnh Tuyên cùng nàng mang mấy hài tử đi kinh thành...
Nhìn thư, Trần A Phúc càng thêm chắc chắc, chuyện tốt Sở gia hy vọng đã lâu liền sắp tới.
Nàng nói cùng Trần Thế Anh: "Cha, bọn con khả năng qua không được bao lâu liền sẽ trở lại kinh thành, tổ phụ nói lão nhân gia ông nhớ bọn nhỏ."
Trần Thế Anh đã có suy đoán nào đó, nói: "Vĩnh An Hầu phủ mới là nhà thật sự của các con, ở chỗ đó hiếu kính trưởng bối là nên làm."
Sau khi ăn xong, Trần A Phúc mang hài tử cùng một xe lễ vật về Sở gia.
Trên xe, nàng nói với Trần Đại Bảo và Sở Hàm Yên chuyện thái gia gia, Ngũ thúc thúc, Tiểu Lý Hiên không sẽ đến phủ Định Châu nữa, Đại Bảo và tiểu cô nương nghe đều nhếch miệng lên.

Trần A Phúc lại cười nói: "Thái gia gia nói nhớ các con, rất có thể không lâu nữa chúng ta liền sẽ đi kinh thành."
Hai tiểu nhân nhi lại sáng mắt lên, đều cao hứng đến không thôi.

Sở tiểu cô nương hơn ba tuổi liền rời kinh thành, khi đó nàng lại là tiểu si nữ, hoàn toàn đã quên kinh thành là dạng gì.

Đại Bảo trước đến giờ thì chưa từng đi kinh thành, chỉ nghe Ngũ thúc thúc nói chỗ đó lớn hơn phủ Định Châu nhiều lắm, cũng phồn thịnh hơn nhiều.
Đại Bảo lại hỏi: "Mẫu thân, lần này cũng mang nhi tử đi sao?"
Trần A Phúc ôm cậu vào trong ngực nói: "Đương nhiên, lần này người một nhà chúng ta đều trở về."
Xem Đại Bảo cười toe toét miệng rộng, tâm can Trần A Phúc run run, ôm cậu càng chặt hơn.
Trước khi ngủ, Sở Lệnh Tuyên đột nhiên trở về.

Hắn phong trần mệt mỏi, trên y phục có rất nhiều bụi đất, trời rất lạnh đầu tóc còn bị mồ hôi thấm ướt, tựa như lại gầy không ít.
Trần A Phúc cực đau lòng, cởi xuống áo ngoài của hắn, lại kêu người một tiếng vội vàng múc nước nóng để hắn tắm rửa.

Sở Lệnh Tuyên từ phòng tắm đi ra, Trần A Phúc lau khô đầu tóc hắn, thấy bọn nha đầu ra ngoài, mới đưa thư của lão hầu gia cho hắn xem.

Lại hỏi: "Nếu như chúng ta đi kinh thành, nương làm sao bây giờ?"
Sở Lệnh Tuyên nói: "Trước khi Nhị hoàng tử chưa bị tiêu diệt, tuyệt đối không thể để cho nương rời khỏi phủ.

Thời điểm chúng ta không ở phủ Định Châu, liền thỉnh Nhị đệ và Nhị đệ muội đến trong phủ bồi nương." Lại nói: "Nếu như Nhị hoàng tử và Vương gia thật sự cầm binh tạo phản ở Nam Trung, rất có thể Tam thúc và ta cũng sẽ đi bình định.

Cuộc sống sau này, ta sẽ càng bận rộn..."
Tim Trần A Phúc lại khẩn trương lên, đao thương không có mắt, huống chi nhất đảng Nhị hoàng tử hận độc Sở gia.

Đáng tiếc, thần dược Vô Trí lão hòa thượng lưu lại đã dùng hết.

Nàng biết rõ mình không thể ngăn cản Sở Lệnh Tuyên đi kiến công lập nghiệp, hoặc là nói là bảo vệ Cửu hoàng tử cam nguyện hy sinh tính mạng chính mình.

Mũi nàng đau xót,
.


Bình luận

Truyện đang đọc