Nha đầu cùng bà tử nhìn thấy Sở Lệnh Tuyên và La quản sự, đều khom gối gặp lễ, một nha đầu nói: "Tỷ muội mới vừa tỉnh, Ngụy mụ mụ đang hầu hạ nàng rời giường."
Sở Lệnh Tuyên dẫn La quản sự tiến vào thượng phòng, đứng ở giữa phòng, nhìn lại hướng đông phòng.
Ánh mặt trời sáng rỡ xuyên thấu qua cửa sổ tấm bình phong chiếu rọi vào, vừa vặn chiếu vào trên bức rèm che, khiến cho bức rèm che trong suốt thay đổi ngũ sắc sặc sỡ.
Mặt khác bức rèm che truyền đến một tiếng nữ nhân xa lạ, cái thanh âm này không tính thanh thúy dễ nghe, hơi thấp trầm, ôn nhu, rất chậm, khiến người ta nghe không khỏi an tâm.
Sở Lệnh Tuyên lần đầu tiên phát hiện, thì ra giọng của nữ nhân hơi thấp trầm cũng có thể êm tai như thế.
Thanh âm kia chậm rãi nói cùng Sở Hàm Yên, lời nói rất bình thường, nhưng trong thanh âm, trong giọng nói tràn đầy ân cần cùng tùy ý...
"...!Ai da, tỷ muội nhà chúng ta thật là xinh đẹp, chậc chậc chậc, đệ nhất mỹ nhân đây, hài tử của người khác ai cũng không cản nổi, Kim Bảo à, Đại Bảo à, bọn họ đều không theo kịp..."
Thời điểm khi Trần A Phúc nói đến Kim Bảo, con ngươi Sở Hàm Yên chuyển động một cái, chậm rãi nói: "Điểu điểu - - bay."
Trần A Phúc cười nói: "Điểu điểu là tiểu Yến Tử, Trần di cho nó đặt cho nó cái tên dễ nghe lại thổ tài, gọi Kim Bảo." Còn tự mình vui vẻ cười vài tiếng, còn nói: "Tên có chút giống thổ tài chủ (nhà quê giàu) đi? Yên tỷ muội cũng cảm thấy như vậy? Ừ, thật thông minh.
Ha ha, Kim Bảo vào mùa xuân sẽ biết bay trở về.
Yên tâm, nó trí nhớ rất tốt, sẽ còn nhớ nhà chúng ta ở Hưởng La thôn, cũng sẽ còn nhớ Yên tỷ muội xinh đẹp.
Yên tỷ muội còn nhớ rõ nó cười sao? Trần di cũng thích nó cười, ngọt ngào, giống như Yên tỷ muội..."
Sở Hàm Yên sau khi tỉnh lại, thấy Trần A Phúc dẫn Đại Bảo tiến vào phòng ngủ, thế nhưng duỗi tay để Trần A Phúc ôm, Trần A Phúc chỉ phải tiếp nhận nó từ trong lòng Ngụy thị đến, mặc quần áo, chải đầu cho con bé.
Trần A Phúc suy đoán, khứu giác hài tử này có lẽ còn bén nhạy xa so với dự liệu trước đó.
Trên người mình đã không có Yến Trầm Hương, con bé còn có thể thân cận mình như thế, có lẽ chính là nó ngửi thấy được Yến Trầm Hương trong không gian.
Cái bản lĩnh này, chỉ có nhóm động vật Thất Thất, Hôi Hôi, Truy Phong có, thì ra con bé cũng có.
Vẫn là câu nói kia đời trước, thượng đế đóng kín cánh cửa này, thì sẽ mở ra cánh cửa khác.
Khứu giác của Sở Hàm Yên, vượt qua phạm vi nhân loại bình thường.
Trần A Phúc vừa chải đầu cho con bé, vừa nói dong dài, cũng mặc kệ Sở Hàm Yên có nghe hiểu được hay không, ngẫu nhiên còn thật có thể để con ngươi Yên tỷ muội động một cái, nói ra hai chữ.
Trần A Phúc càng thêm cho rằng, chứng tự bế của hài tử này không tính nghiêm trọng, chỉ là trong nhà không có ai thường xuyên câu thông với con bé.
Phụ thân tính tình lạnh nhạt, nãi nãi là người xuất gia yên tĩnh, có một ít đầy tớ tâm tư không tốt, hoặc là đầy tớ không có ý xấu cũng không dám om sòm ở trước mặt chủ tử.
Ở trong hoàn cảnh yên tĩnh chỗ này, dần dà, con bé