NÔNG KIỀU CÓ PHÚC



Nửa đêm, Trần A Phúc đang ngủ mơ, liền bị Kim Yến Tử dùng cánh nhọn cào tỉnh.

Ánh trăng sáng ngời xuyên thấu qua cửa sổ nhỏ, chứng kiến Kim Yến Tử mắt đậu xanh nhỏ lóe sáng lóe sáng.
Trần A Phúc vui vẻ nói: "Trở về rồi? Thất Thất đâu?"
Kim Yến Tử nhỏ giọng chít chít nói: "Thất Thất đã trở về phòng, ta tới đưa đại lễ cho Phúc mụ."
Trần A Phúc sững sờ: "Đưa đại lễ gì cho ta hả?"
Kim Yến Tử chít chít nói: "Kim đạo tặc ta vào thăm nhà người xấu kia, đương nhiên phải thuận tay mò tiền.

Đây là tiền bạc ngoài ý muốn, liền hiếu kính ma ma."
Nói xong, run cánh, từ bên trong rơi ra hai thỏi vàng lớn.

Cũng không đợi Trần A Phúc nói chuyện, nó liền bay đi sân nhỏ mới nghỉ ngơi.
Trần A Phúc áng chừng hai thỏi vàng, một cái cỡ hai mươi lượng, đây chính là bốn mươi lượng vàng, bốn trăm lượng bạc.
Ngẫm lại ác nhân kia, Kim Yến Tử coi như là trừng gian tế bần, hai thỏi vàng này Trần A Phúc thu vào cũng không có áp lực gì.

Nàng cười khẽ hai tiếng, bỏ hai thỏi vàng vào không gian, vui vẻ thật lâu không ngủ được.
Nhìn thấy Đại Bảo còn nhíu lông mày lại, còn chu miệng nhỏ hồng hồng, nhất định là trong giấc mộng cũng nghĩ đến Thất Thất.

Lòng nàng mềm mại một mảnh, duỗi tay nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu.

Sáng sớm hôm sau, Trần Đại Bảo mở mắt ra, thật sự nghe thấy tiếng kêu Kim Bảo cùng Thất Thất, Hôi Hôi.
Cậu xoay người rời giường, ngay cả xiêm y cũng không thèm mặc, bỏ chạy đi sân nhỏ mới.

Dưới nắng sớm, lông vũ Thất Thất càng thêm tươi đẹp chói mắt, Đại Bảo đi qua ôm nó vào trong ngực mà cực vui mừng, siết đến Thất Thất vẫn kêu "Két két".

Cậu còn muốn đi bắt Kim Yến Tử, bị nó né tránh, nó cũng không muốn chịu tội bị cậu chà đạp không nhẹ không nặng.
Cái này cũng làm cho Trần Danh liền hô không thể tưởng tượng nổi.
Trần A Phúc thầm vui, còn có thứ cáng làm cho ngài không thể tưởng tượng hơn.
Nàng ở lúc không có người lặng lẽ hỏi Kim Yến Tử, nếu người nam nhân kia phát hiện Thất Thất chạy lại mất vàng, có thể tìm được nhà mình hay không.
Kim Yến Tử hỏi ngược lại: "Ai nói nhà hắn tổn tài có quan hệ cùng Thất Thất chạy?" Còn nói: "Chỉ cần Trần Đại Bảo không thiếu não mà ôm Thất Thất đi thị trấn khoe khoang, thì bọn họ không phát hiện được."
Trần A Phúc nghe xong, mới yên lòng.
Kim Yến Tử lại hỏi: "Ma ma, người có muốn kiếm tiền hay không?"
Trần A Phúc ngạc nhiên mừng rỡ một trận, cuối cùng vật nhỏ này nghĩ thông suốt muốn giúp mình kiếm tiền? Nàng vội vàng nâng niu nó trong lòng bàn tay, cao hứng nói: "Dĩ nhiên muốn."
Kim Yến Tử duỗi dài đầu chít chít kêu lên: "Vậy chúng ta liền mang Thất Thất đi tỉnh thành hoặc là kinh thành, chỗ đó xa.

Người bán Thất Thất cái giá cao, rồi vội vàng chạy về, hai ngày sau ta sẽ mang Thất Thất về đến.

Thất Thất lớn lên đẹp, lại biết nói, nhất định có thể bán được giá tốt." Sau đó, vẻ mặt người nhìn xem ta thông minh bao nhiêu, mau khen ngợi ta đi.
Trần A Phúc thất vọng một hồi, đây là cái mưu ma chước quỷ gì vậy? Đây là phạm tội!
Nàng vội vàng lắc đầu nói: "Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo, không thể kiếm tiền như thế."

(“Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo” ý nói: Người quân tử coi trọng của cải nhưng lấy của cải phải đúng đạo lý.

Từ xưa đến nay, trong mọi tầng lớp xã hội, trình độ học vấn khác nhau, gia cảnh khác nhau đều có những người giữ đúng nguyên tắc này.)
Kim Yến Tử liếc nàng một cái, nói thầm một câu: "Phúc mụ cứ giả đứng đắn.

Không phải là có câu sao? Mặc kệ mèo đen mèo trắng, bắt lấy chuột chính là mèo tốt."
Trần A Phúc nói: "Mi lĩnh hội sai ý tứ câu nói kia rồi, không thể cắt câu lấy nghĩa."
Kim Yến Tử mất hứng, chít chít kêu lên: "Phúc mụ về sau cũng đừng oán người ta không giúp người phát tài.

Đã từng có một con đường phát tài bày ở trước mặt người, là bản thân người không biết quý trọng." Sau đó, đập cánh bay đi.
Đại kế phát tài của Trần A Phúc lại tạm thời mắc cạn.
Nhưng mà, mới có thêm năm mươi mấy lượng bạc, còn có mấy trăm lượng bạc không thể lộ ra ngoài ánh sáng, của cải của nàng đã rất phong phú.

Làm một ăn hàng thâm niên, Trần A Phúc sẽ không muốn lại bạc đãi chính mình về mặt thức ăn.

Cho dù không nhất định ngày ngày ăn thịt, nhưng trứng xào, trứng gà chưng, nước sốt đậu phụ khô, bột mì bánh rán hành nướng, bánh bơ đường và đổi lại cách làm đa dạng, chính là trong bột ngô chưng bánh xốp cũng sẽ để đường đỏ cùng quả táo vào.
Kỳ thật nàng càng muốn ngày ngày ăn thịt, cũng không dám ngày ngày đi mua thịt, sợ người khác nhìn lại nghị luận.

Nghĩ tới nếu là mùa đông thì tốt lắm, một lần nhiều mua một ít.

Nàng thì vẫn làm vui vẻ, Trần Danh và Trần Đại Bảo chính là đau nhức cũng vui vẻ.

Một bên là ăn cao hứng, một bên là đau lòng tốn nhiều tiền.
Trần A Phúc thấy sẽ khuyên nhủ: "Hai người không cần lo lắng, về sau ta sẽ còn tìm cách kiếm tiền.

Nhà chúng ta nhất định có thể lên làm so với Cao Lý Chính hoặc là đại địa chủ."
Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ nàng đi ra ngoài gánh nước, tưới rau, hoặc là mua đồ thì ngẫu nhiên bị mấy nam nhân nhiều lần vô tình gặp được, nhiệt tình chào mời thậm chí chủ động hỗ trợ ra, thì cuộc sống của Trần A Phúc trôi qua vẫn tương đối thư thái.
Làm người hiện đại, đặc biệt là làm mỹ nữ hiện đại, được nam nhân bày tỏ hảo cảm đã tập mãi thành thói quen, vấn đề là mấy nam nhân hướng nàng bày tỏ hảo cảm này đều quá toan tính.
Một người không cao hơn nàng, chân còn hơi có chút cà thọt.

Một người tuổi hơi lớn, sấp xỉ với Trần Danh, trên mặt còn có mấy viên mặt rỗ.

Còn có một người đầu có một ít tóc, tuổi còn trẻ đầu liền thành "Địa phương trong vòng vây trung tâm", đầu tóc bó lên đỉnh đầu như cái sừng nhỏ.
Mấu chốt là, mấy vị này vệ sinh cá nhân đặc biệt kém, răng vàng khè, xiêm y bẩn, còn có chút mùi vị.
Trần A Phúc vẫn tương đối ưu thương, lẽ nào lập nữ hộ, mang một đứa con ghẻ, còn đã từng là một nữ nhân ngốc cũng chỉ có thể bị một ít người thế này nhớ thương?
Bị bọn họ nhớ thương, còn không bằng không có ai nhớ thương.
Nếu là dạng này, nàng thà rằng một mình mang Đại Bảo qua ngày.

Có lẽ, cuộc đời này nàng cũng chỉ có thể là độc thân.
Bận rộn rất nhiều, Trần A Phúc liền bắt đầu làm đệm chăn, còn làm vài con gà rối nhỏ, những vật này đều đơn giản.

Xiêm y quần phức tạp, chung quy nàng khó mà nói những thứ này nàng cũng biết, chỉ phải đợi Vương thị trở về "dạy" nàng.
Mà Trần Đại Bảo thời gian này rất là vui vẻ.


Buổi sáng mỗi ngày cậu ở nhà học tập một canh giờ, rồi sẽ mang Hôi Hôi cùng Thất Thất đi chơi.

Buổi sáng mang chúng nó đi thôn phía đông chơi đùa, chỗ đó trống trải, chúng nó bay ở phía trước, Trần Đại Bảo đuổi theo ở phía sau.
Buổi chiều thì đi thôn phía tây, chỗ đó củi nhiều, thuận tiện nhặt một ít củi, cọng lúa mạch trong nhà đã dùng hết.
Có đôi khi, Tiểu Thạch Đầu cùng Tứ Hỉ Tử cũng tới cùng chơi chung một lúc.
Đặc biệt là Tiểu Thạch Đầu, gần như mỗi ngày đều muốn đến Trần gia chơi.

Cậu chàng đặc biệt thích ăn bánh xốp cùng bánh rán hành Trần A Phúc làm, nói làm ngon hơn nhà cậu.

Năm ngày ba bữa cậu chàng còn sẽ đưa cho Đại Bảo một vài món đồ chơi bằng gỗ, đao gỗ nhỏ, ngựa gỗ nhỏ, con vịt gỗ nhỏ, còn đánh bóng quét nước sơn.
Tiểu Thạch Đầu nói này là nhị thúc của cậu làm.

Cái này khiến hảo cảm của Trần Đại Bảo đối với Vũ Trường Sinh lần thứ hai thẳng tắp lên cao, lần đầu tiên thẳng tắp lên cao là Vũ Trường Sinh chướng mắt Trần A Cúc.
Kim Yến Tử hiếm khi ở nhà, hơn phân nửa thời gian đều là chạy tới bên trong cánh rừng chơi đùa.

Thất Thất và Hôi Hôi không muốn đi theo cùng, chúng nó đã xem Trần gia trở thành nhà mình, thích chơi cùng Trần Đại Bảo, ăn cơm Trần gia, càng ưa thích mùi thơm đặc biệt trên người Phúc mụ.
Thôn phía tây có một mảnh khu vực rừng cây tương đối dày đặc, thật đúng là còn gặp phải người nổi lên ý xấu với Thất Thất cùng Hôi Hôi.

Thất Thất cùng Hôi Hôi thật sự là chim thông minh nhất, vừa nhìn tình huống không đúng, liền giương cánh bay lên bầu trời.
Người kia rất tức giận, đá Trần Đại Bảo mấy cước, còn đẩy cậu té trên mặt đất.
Thất Thất cùng Hôi Hôi lại lao xuống một cái, mổ người kia vài cái sau đó lại xông thẳng lên trời, người kia cũng không dám tới trêu chọc bọn nó nữa..


Bình luận

Truyện đang đọc