Lúc này đã cuối buổi trưa, bình thường các hương dân đã ăn cơm xong.
Nhưng bởi vì hôm nay vội vàng xem tuồng Vương gia cùng Ngô gia, tuyệt đại đa số nhà hương dân mới bắt đầu nấu cơm.
Thấy phụ tử Vương gia đến mời, các nam nhân đều vui tươi hớn hở đi Vương gia.
Trong sân xếp đặt năm bàn, Vương Thành dẫn Vương tiểu đệ ở bên ngoài tiếp khách.
Trần A Phúc và Ngô thị với nữ nhân sau khi ăn cơm xong ở trong phòng, liền bắt đầu thu thập đồ đạc.
Vương gia nghèo rớt, trừ ra vài món xiêm y cũ để tắm rửa, đúng là không thứ gì đáng giá mang đi.
Ngô thị nhìn khung thêu nửa ngày, vẫn không mang, cuộc đời này của nàng đều không muốn chạm nó nữa.
Sau khi ăn xong, Vương Thành đều đưa món ăn chưa ăn hết cho những khách nhân, còn nói nhà mình đi rồi, nếu bọn họ coi trọng loại đồ vật nào, thì đều cầm đi đi.
Đám người Trần A Phúc và người Vương gia đi ra sân nhỏ, Vương Thành cùng Ngô thị quay đầu lại nhìn một chút phòng cỏ tranh ở chín năm, cáo biệt cùng người tiễn đưa, lau nước mắt lên xe.
Trần A Phúc mang Vương tiểu muội cùng Hạ Nguyệt ngồi một chiếc xe ngựa, ba miệng ăn Vương gia khác ngồi một chiếc xe.
Một đội xe ngựa ở thời điểm muốn ra thôn, nghe thấy bên ngoài truyền đến một trận tiếng kêu khóc.
Trần A Phúc vén rèm lên, nhìn thấy Ngô lão thái cùng một ông già, ba nam nhân đi theo xe ngựa kêu khóc: "Khuê nữ, mày không có lương tâm, học tay nghề lão Ngô gia, cũng không để ý chết sống nương lão tử..."
Một nhà cực phẩm, không chỉ người kỳ ba, ý tưởng lại càng kỳ ba.
Vương tiểu muội rụt rụt thân thể nho nhỏ vào trong lòng Trần A Phúc, sợ hãi nói ra: "Sợ!"
Trần A Phúc ôm sát con bé nói: "Tiểu muội không sợ, chúng ta đi nhà mới, muội ngay cả thấy cũng nhìn không thấy tới bọn họ nữa."
Vương tiểu muội nghe, con mắt sáng trưng, mím môi cái miệng nhỏ nhắn thẳng vui mừng.
Trần A Phúc vừa cười nhéo nhéo mặt gầy nhỏ của tiểu cô nương.
Nàng là người hiện đại tới đây, không muốn coi sinh mệnh làm rơm rác.
La Nguyên cùng với hộ vệ lặng lẽ hỏi qua nàng, có cần "Làm" hai lão bất tử kia hay không.
Trần A Phúc không đồng ý, để một nhà cậu vĩnh viễn thoát ly bọn họ nghiền ép là được.
Xe ngựa đuổi kịp lúc hoàng hôn vào cửa thành, thời điểm đến Hầu phủ đã trời tối.
Bọn họ đi trước viện Trúc Hiên ăn cơm, lại phân phó người đi thu thập sân nhỏ.
Còn cầm mười lượng bạc ra, để cho phòng may vá trong phủ chế tạo gấp gáp vài bộ quần áo cho người Vương gia.
Tiễn người Vương gia đi, đêm đã khuya rồi.
Sở Lệnh Tuyên còn chưa trở lại, kể từ lúc xảy ra sự kiện Tương Thành, mấy nam nhân Sở gia lại bận rộn.
Ngày hôm sau, Sở Lệnh Tuyên vẫn không trở về, chỉ để cho thân binh đến nói một tiếng cùng Trần A Phúc, để cho nàng tiếp tục chuẩn bị đồ trở về, buổi trưa ngày hai mươi sáu đúng giờ lên đường.
Trần A Phúc mặc dù nóng lòng trở về, vẫn là chỉ đành kiên nhẫn chờ đợi.
Hôm nay Trần A Phúc lại chưng vài chục cái bánh ngọt, trừ đưa cho chủ tử Sở gia cùng mấy người Vương gia, còn có cho thái hậu nương nương hai mươi cùng Thụy Vương phủ mười cái, liền đầy tớ vài có thể diện đều một người cho một cái, chính là không cho Lý thị.
Sau khi Lý thị nghe nói tức đến không thở được, chạy tới chỗ lão gia tử nói