NÔNG KIỀU CÓ PHÚC

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Thức ăn mang lên bàn, Trần A Phúc dẫn mấy người tiểu thập nhất, Sở Hàm Yên, Lý Hiên, Sở Lệnh Trí ngồi trên kháng ăn, hai tiểu ca mở bàn nhỏ trên mặt đất do mụ mụ đút, Thất Thất cùng Hôi Hôi ăn ở trong mâm lớn, một nhà Truy Phong ăn hai cái bồn lớn.
Xem tình cảnh loại đã lâu này, tâm tình tiểu thập nhất bành trướng.

Nếu như mãi luôn như thế này, hẳn là tốt.
Lúc này lại xảy ra tình huống, thái giám tiểu bồ câu của tiểu thập nhất xuất ra ngân châm muốn thử độc.
Tiểu thập nhất lại đỏ mặt, con mắt phồng lên, mắng: "Thật là ngu! Đây là nơi nào, còn cần ngươi lấy cây châm nát ra chọc loạn?"
Tiểu bồ câu hù dọa mặt trắng bệch, vội vàng quỳ xuống.
Tiểu bồ câu không đến mười tuổi, lớn lên trắng tinh, có chút gầy yếu.

Trần A Phúc gặp tiểu hài tử như thế liền tiến cung làm thái giám, rất là đau lòng, kêu người mang hắn đi trắc phòng ăn cơm.
Tiểu thập nhất và Lý Hiên thấy trên bàn đều là món bọn họ thích ăn, miệng to ăn.


Trông thấy còn có mì sợi trộn tương, tiểu thập nhất mừng nói: "Lâu như thế, con thích nhất vẫn là món này."
Lý Hiên cũng nói: "Đừng nói Thụy Vương phủ chúng ta, cho dù là ngự thiện phòng trong cung, làm món ăn cũng không ăn ngon như nhà di di."
Buổi chiều, Tiểu Ngọc Nhi được Lý mụ mụ ôm đi ra.

Mấy người hài tử đều vây quanh, Trần A Phúc cuối cùng có cơ hội đơn độc chung đụng cùng tiểu thập nhất.

Tiểu thập nhất mặc dù cũng rất muốn đi trêu chọc Ngọc Nhi muội muội, nhưng cậu càng tưởng niệm ôm ấp của mẫu thân.

Cho nên một cái chen vào trong lòng Trần A Phúc, nằm ở trên bờ vai nàng, ngửi cỗ đặc thù kia, hương vị dễ ngửi, dùng sức hấp khí.
Trông thấy tiểu thập nhất dạng này, Trần A Phúc cũng không đành lòng đẩy cậu ra ngoài.


Lý ma ma đặc biệt có nhãn lực gặp dùng thân thể ngăn trở ánh mắt tiểu bồ câu, lại tìm viện cớ kéo hắn đi phía tây phòng, chỗ đó có thật nhiều thức ăn cho cho tiểu thập mang về trong cung.
Hiện tại Trần A Phúc ngẫu nhiên sẽ thông qua tam phu nhân đưa điểm tâm cho thái hậu, đồng thời đưa còn có Đan Hiền phi.

Đan Hiền phi cũng thích ăn một ít điểm tâm này, mỗi lần đều cao hứng vui lòng nhận.
Tiểu thập nhất nằm sấp ở trong lòng Trần A Phúc trong chốc lát, thấp giọng nói ra: "Mẫu thân, mặc kệ là lúc nào, người ở trong lòng con đều là mẫu thân của con, cho dù trong miệng con gọi là Sở Thiếu phu nhân."
Trần A Phúc rất cảm động, gò má cọ cọ đỉnh đầu cậu, thấp giọng nói: "Ở trong lòng nương, con cũng vĩnh viễn là nhi tử của nương.

Đây là bí mật của chúng ta, ai cũng không nói cho."
Tiểu thập chưa bao giờ biết tùy hứng.

Cậu nghe được lời muốn nghe, cười đến mặt mày cong cong, cũng thẳng người lên.
Thời gian vui vẻ lúc nào
.


Bình luận

Truyện đang đọc