NÔNG KIỀU CÓ PHÚC

Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Trần A Phúc cẩn thận nhớ lại tình cảnh lúc ấy, cảm thấy con chim Yến kia giống như là từ lòng bàn tay trái của nàng bay ra ngoài.

Nàng nhìn thấy vết thương lòng bàn tay kia, nói thầm, vào, vào, vào...

Đột nhiên, nàng thật sự đặt mình vào trong một không gian khác. Chỉ là, nàng không phải là đứng ở trên đất bằng, mà là cưỡi ở trên chạc cây.

Bên trong còn trôi nổi một cỗ mùi thơm đặc biệt dễ ngửi, mùi thơm trầm tĩnh u nhã, khiến cho nàng đã mệt mỏi không chịu nổi bỗng tinh thần thoáng chốc dễ chịu lên, còn có chút người cứng ngắc hình như cũng thoải mái hơn nhiều.

Nàng nhìn xuống dưới, thân cây rất thô, có chút nghiêng, hai người trưởng thành mới có thể ôm hết. Vỏ cây lại xù xì, còn có rất nhiều "Miệng vết thương" đen thùi lùi, giống như là bị mổ.

Cây này tuyệt đối không đẹp mắt. Loại tướng mạo này cho dù là ở thế tục cũng thuộc về phế vật, sinh trưởng ở bên trong này, cũng là đáng tiếc.

Dưới gốc đại thụ là một vòng đất liền, rất nhiều rễ cây lồi ra, lộ ra lồi lõm không đồng đều trên  mặt đất. Vùng đất không lớn, tán cây cũng nhỏ, bốn phía chính là sương mù màu trắng.

Đây là không gian gì đó à? Khu đất nhỏ như vậy, còn xuất hiện nhiều rễ cây như vậy, cũng không trồng được trái cây, lương thực hoặc dược liệu nha.

Trần A Phúc thất vọng cực kỳ.

Nàng lại ngẩng đầu nhìn lại trên cây, cành cây to dầy đặc mà lá không rậm rạp, cũng không phải nói là lá cây thưa thớt, chỉ là không tươi tốt. Lá xanh lục dài mỏng, nàng không biết, cũng không biết đây là gốc cây gì.

Đột nhiên, nàng phát hiện có vài kim quang bày trên cành cây. Nhìn kỹ lại, phát kim quang dĩ nhiên là căn nhà nhỏ bằng vàng chạm trổ.

Nàng đếm, tổng cộng có chín, tạo hình khác nhau, có hình tròn hình vuông hình đa giác, còn có một cái giống như Kim tự tháp. Phòng ở nhỏ xanh vàng rực rỡ, trên nóc đè áp khéo léo, mài dũa được cực kỳ tinh xảo đẹp mắt. Nhưng đều rất nhỏ, cao chừng bảy, tám cm, đường kính hoặc là chiều dài cũng chỉ có mười ba, mười bốn cm. Nàng duỗi tay cầm lấy căn phòng nhỏ tròn cách nàng gần nhất, còn có chút nặng tay, xem chừng nặng ít nhất nửa cân.

Phòng ở mài dũa thật tinh xảo, ngay cả đường nối gạch trên tường đều thấy rõ ràng, động vật nhỏ trên góc nóc phòng lại càng trông rất sống động. Có cửa có cửa sổ, còn điêu khắc hoa văn, phía trên cạnh cửa một chút tô điểm ru-bi, đá mắt mèo, kim cương và các loại bảo thạch. Mở cửa, bên trong cũng là điêu lan họa trụ, dưới đất còn để một cái tổ yến hình nửa vòng tròn màu xanh nhạt, đây hẳn là giường của Yến Tử.

Trần A Phúc dám đoán chắc, cho dù là những điêu khắc gia đời trước, tay nghề cũng không thể tốt hơn so với cái này.

Nghĩ đến cái lỗ máu trên mặt nhị bệnh chốc đầu, còn có con Yến Tử cùng với tòa nhà xinh xắn xa hoa, nàng suy đoán những phòng ốc này tám phần là con Yến Tử kia dùng miệng mổ ra.

Chim Yến khác dùng bùn làm tổ, nó lại là dùng vàng ròng bảo vật làm tổ.

Thật sự là một kiến trúc gia vĩ đại thổ hào!

Trần A Phúc tán thưởng xong, lại cao hứng trở lại. A, ông trời ơi, tài này phát được cũng quá trực tiếp rồi. Căn bản không cần trồng dược liệu, trái cây, lương thực, căn phòng ở nhỏ này ít nhất đáng giá ngàn vàng a đáng giá ngàn vàng. Còn có tổ yến xanh lá cây bên trong kia, khẳng định so với cái gì mà tổ yến trắng, huyết tổ yến lại càng đáng giá.

Trần A Phúc đang mừng thầm, trước mắt đột nhiên chợt lóe màu đen, Yến Tử xuất hiện trong mộng bay đến trước mắt nàng.

Nó há mồm nói ra: "Ta tra, vọng tưởng không làm mà hưởng là đáng xấu hổ. Mau bỏ Hoàng Kim Ốc của ta xuống, đó là phòng ở của ta, đừng nghĩ đem ra ngoài bán lấy tiền." Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh

Thanh âm rất êm tai, nhưng nội dung lại một chút cũng không đáng yêu. Nhưng mà, đối với vật nhỏ cứu mình, Trần A Phúc vẫn đầy cõi lòng cảm kích.

Nàng gấp rút bỏ Hoàng Kim Ốc xuống, cười nói: "Ta không có muốn bán phòng ở của ngươi, chỉ là hiếu kỳ, thưởng thức thưởng thức." Lại vẫy vẫy ta với nó: "Chúng ta đã sớm quen biết, ngươi tên là gì ta còn không biết đâu. Ta gọi Trần A Phúc, ngươi thì sao?"

Tiểu Yến Tử rất có lễ phép vấn an cùng Trần A Phúc: "Chào Phúc mụ. Ta là Kim Yến Tử, xưng hô thân mật là Kim Bảo."

Phúc mụ? Cái xưng hô này cũng quá quê đi.

Kim Yến Tử không quản Trần A Phúc rối rắm, bay đến trên đất bằng, run cánh vài cái, từ bên trong cánh rơi ra hai cây trâm vàng ròng khảm ngọc, một cái vòng tay vàng. Nó còn cúi đầu ủ rũ lầm bầm lầu bầu: "Chỉ với chút vàng này, chỉ đủ làm cánh cửa, còn phải trộm thêm mấy lần mới được."

Hài tử này cây ngay không sợ chết đứng nói "Trộm" tựa như nói "Mua".

Trần A Phúc cũng trượt xuống cây, xem mấy thứ đồ trang sức đeo tay vàng hỏi: "Ngươi đi trộm?"

Kim Yến Tử ngẩng đầu lên, cái cổ lắc lư liên tục hừ lạnh nói: "Ta không đi trộm, chẳng lẽ còn đi mua? Ngốc!"

Nói xong, liền mở cánh ra nằm trên mặt đất, mỏ nhọn hé mở, bộ dáng rất không thoải mái.

Trần A Phúc ngồi xổm người xuống, khoảng cách gần quan sát nó một phen. Con Yến Tử này có con mắt xanh biếc, miệng và bộ ngực, cái bụng là màu vàng kim, phần lưng cùng cánh là màu đen, lông màu đen cũng mơ hồ hiện ra kim quang. Nếu như thu hồi cánh, hình thể đồng dạng lớn cỡ Yến Tử bình thường, nếu như mở cánh ra, so với Yến Tử bình thường thì cánh rộng lớn hơn nhiều lắm.

Nàng cẩn thận nhìn nhìn cái mỏ nhọn hé mở, mũi nhọn giống như quả chùy, Oánh Oánh lóe kim quang - - không, là hàn quang.

Trần A Phúc nịnh nọt cười nói: "Là ta ngốc, là ta không tốt, kiếp trước không để cho ngươi đi ra gặp mặt trời, ủy khuất ngươi rồi, thực xin lỗi." Lại thương lượng nói: "Kim Bảo, hiện tại ta rất nghèo, cũng đã vài ngày chưa ăn thịt, nghĩ giúp ta tìm cách kiếm ít bạc đi."

Kim Yến Tử lật mí mắt một cái, mắt lại quăng vài cái dao găm, líu ríu nói ra: "Ta thì thầm thì thầm, rốt cuộc ngươi đắc tội ta, còn muốn để ta giúp ngươi phát tài, làm sao có thể." Diendanlequydon~ChieuNinh

Được rồi, cái vấn đề này sau này hãy nói, trước khuyên nhủ tính tình tiểu tử, lấy lợi tốt hơn mà trao đổi. Trần A Phúc ôn nhu dụ dỗ nói: "Kim Bảo, ngươi là tiểu Yến Tử, đáng yêu lại ôn nhu. Sao vừa mở lời, còn vội vàng nóng nảy hơn những chim sẻ líu ríu trong sân nhà ta vậy? Ngươi thế này, rất ảnh hưởng hình tượng của ngươi nha."

Kim Yến Tử quả thật nghe lọt, lăn lông lốc trở mình bò dậy đứng thẳng, rất ủy khuất nói: "Phúc mụ, không phải người ta không để ý hình tượng, thật sự là người ta rất giận ngươi. Qua nhiều năm như vậy, người ta một mình ngây ngốc ở trong không gian ra không được, đói gặm vỏ cây, khát ăn lá cây, còn liên tục ở phòng cũ, ngày tịch mịch lại khó chịu."

Giọng nỉ non mềm mại yếu ớt, so với Trần Đại Bảo đầu lưỡi kéo không thẳng còn mềm hơn, tâm Trần A cũng manh hóa.

Nàng vội vàng lại thành khẩn xin lỗi: "Đúng, là ta ngốc, nhốt ngươi lâu." Thấy thái độ vật nhỏ mềm mại, lại thăm dò: "Kim Bảo, người khác đều dựa vào không gian làm giàu phát tài kiếm nhiều tiền. Nhưng cái không gian này của ta quá nhỏ, trồng không được lương thực cùng dược liệu, còn không có linh tuyền, vậy thế nào phát đại tài nha?"

Kim Yến Tử khinh bỉ nàng một cái nói: "Phúc ma ma, ngươi tính sai rồi, cái không gian này là của ta, không là của ngươi. Bởi vì ta đi theo ngươi, không gian mới ở trên người ngươi. Mối quan hệ ba người chúng ta là dạng này, không gian là của ta, ta là của ngươi. Còn có nha, tất cả vật trên cái cây này, kể cả lá cây ngươi cũng không thể tùy tiện lấy."

Thì ra là dạng này, không gian này không chỉ là phế vật, tất cả còn không thuộc về mình.

Được rồi, không phải là của mình thì không phải là của mình đi. Có Kim Yến Tử lợi hại như thế, đã là trời cao rủ lòng thương xót rồi.
     
Hết chương 30.


Bình luận

Truyện đang đọc