NÔNG KIỀU CÓ PHÚC

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Kim Yến Tử chít chít kêu lên về phía thối Đại Bảo cùng Tiểu Yên Nhiên xa xa đang đuổi theo nó: "Mau đến xem nha, cha Sở phụ thân tới rồi!"
Sở Hầu gia nhìn thấy hai đứa bé và một đám đại người chay qua bên này, đúng là thập nhất gia và Yên Nhi đụng phải buổi sáng.
Hắn nghĩ tới có nên vội vàng đi trở về hay không, để tránh chạm mặt chính diện cùng bọn họ.

Chỉ nghe thấy tiếng kêu một con chim, hắn nghiêng đầu vừa nhìn, là một con tiểu Yến Tử trong lông đen hiện vàng, đang đứng ở trên rào chắn nhảy chân kêu to, mỏ nhọn nhỏ há rộng.
Chít chít chít chít chít chít...
"Mau đến xem nha, cha Sở phụ thân đang ngẩn người nhìn ta nha..."
Sở Hầu gia bật cười, tiểu Yến Tử này không chỉ lớn lên có chút kỳ quái, còn một chút cũng không ôn nhu, gọi om sòm giống như chim sẻ.
Hắn vẫn luôn buồn bực, Vinh Chiêu có phải là thật đắc tội "Điểu đại tiên" hay không, vì cái gì những chim chóc kia chỉ nhằm vào ả.

Ả bị kéo phân chim ba lượt không nói, hiện thời phủ công chúa cùng với biệt viện Vinh Chiêu ngay cả một con chim cũng không tới, thật sự thành địa phương chim không ỉa phân.
Mặc dù Vinh Chiêu như vậy hắn cũng mừng thầm, hắn có nhiều thời gian đi làm chuyện của mình hơn, nhưng mấu chốt trong đó hắn lại là trăm mối như tơ vò.


Hiện tại, hắn lại gặp được một con Yến Tử cổ quái...
Đang nghĩ ngợi, hai đứa kia bé đã chạy đến bên ngoài đình nghỉ mát.
Ánh mắt hắn lại chuyển tới trên người hai đứa bé.

Trước xem thập nhất gia, long mi mắt phượng, rất giống với Cửu gia, con dâu hắn chăm sóc cực kỳ tốt.
Lại nhìn tiểu cô nương, mặc váy ngắn nhũ đỏ bạc, trắng nõn, xinh đẹp, vui vẻ, sinh cơ bừng bừng, tiếng cười như chuông bạc cách thật xa liền nghe được.
Đây là tiểu cô nương ba năm trước đây bị giày vò đến gầy yếu, ngu xuẩn sao?
"Yên Nhi..." Sở Hầu gia lầm bầm kêu lên một câu.
Buổi sáng hắn nhìn con bé một cái, lại không có thời gian nhìn nhiều.

Hiện tại cẩn thận nhìn lên, thật sự là bé gái xinh đẹp nhất hắn từng gặp qua.
Đại Bảo và Yên Nhi cũng nhìn thấy Sở Hầu gia, hơn nữa nhận ra hắn.


Bản năng cảm thấy hắn cùng một chỗ với người đàn bà xấu kia, cũng sẽ không phải là người tốt.
Sở Hàm Yên nhìn hộ vệ đằng sau một chút, lá gan cũng lớn một chút, mềm mại nói: "Kim Bảo mau tới đây, cái người này là một nhóm cùng người đàn bà xấu kia, cẩn thận hắn đánh đệ."
Kim Bảo bỗng chốc bay đi treo ở trên vạt áo Sở Hàm Yên.
Đại Bảo nhìn Sở Hầu gia hai mắt, muội muội không nghe rõ mẫu thân gọi ông ấy là cái gì, nhưng cậu nghe được rõ ràng rành mạch.

Nhỏ giọng nói: "Muội muội, mẫu thân gọi ông ấy cha chồng, là chúng ta ..." Cậu lúng túng không nói tiếp.
Tiểu cô nương buồn bực nói: "Người mẫu thân gọi nương, là bà ngoại chúng ta.

Người mẫu thân gọi cha, là ông ngoại chúng ta.

Người mẫu thân gọi mẹ chồng, là bà nội chúng ta.

Người mẫu thân gọi cha chồng, là gì của chúng ta nha?"
Đừng trách tiểu cô nương không có kiến thức, con
.


Bình luận

Truyện đang đọc