Hồ thị chẹn họng một cái, nói: "Lời nói ta cũng mang cho ngươi rồi, lão Ngũ xem ở phần tình cảm thân thích mới để cho ta hảo tâm đến hỏi, mất đi cơ hội kiếm nhiều tiền, các ngươi cũng đừng hối hận."
Sau đó, liền đứng dậy nổi giận đùng đùng đi.
Mụ vừa đi, tâm tình người một nhà đều ngã vào đáy cốc.
Vương thị liền lo lắng nói: "Hồ lão ngũ là tên cai cú, chuyện hắn nhớ thương không làm thành, sẽ không tới tìm nhà chúng ta gây sự đi?"
Trần Danh thở dài nói: "Sau khi Đại Bảo trở lại, mấy ngày này cũng đừng cho nó đơn độc ra ngoài.
Hôm nay đại ca ta cùng A Quý đi thị trấn bán lương thực, phải hết một buổi mới trở về, buổi tối ta liền đi nói với hắn." Rồi nói với Trần A Phúc: "Con cũng ít đi ra ngoài."
Vương thị nói "Việc thêu thùa trên tay ta sau khi làm xong, cũng không nhận việc nữa, mấy việc nhặt củi, nấu nước, tưới rau, giặt quần áo này, đều để ta làm."
Trần A Phúc nói: "Cha mẹ chớ hoảng sợ, qua một buổi con đi Đường Viên nói một tiếng cùng nhà La quản sự.
Dù sao tiểu chủ tử nhà hắn cũng thích Thất Thất cùng Hôi Hôi, hiện thời nhà chúng ta theo chân bọn họ quan hệ cũng rất không tệ.
Thỉnh cầu bọn họ giúp một chuyện, đi gõ gõ Hồ lão ngũ."
Trần Danh cùng Vương thị nghe, mới yên lòng.
Hồ lão ngũ ngang ngược thế nào, cũng không dám chọc La quản sự.
Trần A Phúc lại đứng lên nói: "Hiện tại con đi tìm Đại Bảo trở về."
Vương thị lôi nàng một cái, nói: "Con không được đi ra ngoài, ta đi tìm."
Vương thị mới ra cửa, liền nhìn thấy Trần Đại Bảo cõng một bó củi lớn dẫn Truy Phong trở về.
Bó củi kai tựa hồ còn lớn hơn thân người nho nhỏ, giống như là muốn đè cong thắt lưng cậu.
Vương thị chạy qua tiếp nhận củi, đau lòng nói: "Đại Bảo, con nhặt nhiều như thế làm chi?"
Đại Bảo nói: "Con muốn tồn cho ông ngoại nhiều một chút củi."
Trần A Phúc ôm cậu lên, lau mồ hôi trên đầu cậu nói: "Về sau không khiêng gì nặng như, lớn lên không cao thì sẽ không đẹp mắt."
Trần Danh cùng Trần A Phúc lại nghiêm túc nói cùng Đại Bảo, để cho cậu mấy ngày này không cần đi nhặt củi nữa, cũng không cần tùy ý ra cửa.
Nếu như trông thấy người nhà lão Hồ gia hoặc là Trần A Cúc, cách xa một chút.
Sau một buổi, Trần A Phúc thấy Đại Bảo còn ngủ ngon, liền cầm lấy bộ quần áo làm cho La Mai mang Truy Phong đi đến nhà cũ.
Vương thị đang đợi nàng, các nàng cùng đi Đường Viên.
Mặc dù Truy Phong còn nhỏ, sức chiến đấu không nhất định mạnh bao nhiêu, nhưng nó tiếng kêu lớn, có vẻ can đảm.
Xuyên qua một mảng lớn ruộng lúa, bây giờ trong ruộng đều trồng là cây cải dầu.
Lại đi qua một rừng cây, liền tới Đường Viên vừa cao quý vừa thần bí.
Mão đại đinh đồng, cửa lớn khảm sư tử mặt màu đỏ thắm đóng chặt, lướt qua tường viện màu trắng, nhìn thấy bên trong vườn mái cong vểnh góc thấp thoáng ở trong cây cối xanh um tươi tốt.
Cho dù ở bên ngoài, cũng có thể mơ hồ ngửi thấy được vị chua ngọt quả hải đường.
Các nàng dọc theo tường viện đi phía sau.
Đã nghe Đại Bảo nói qua, nhà La quản sự ở đằng sau Đường Viên, chỗ đó có một hàng