Tam phu nhân hé miệng cười nói: "Không trách được ngon như vậy, ta lại đưa một vò rượu cho lão nhân gia bà, nguyện bà có thể sống lâu trăm tuổi." Lại nói: "Tuyên Nhi trước nói cùng ta, để ta tìm ma ma khá chút làm ma ma giáo dưỡng cho Yên tỷ muội.
Chổ của ta đây vừa vặn có một người, chính là Hoàng ma ma.
Nàng vẫn luôn hầu hạ ta từ trong cung, chỉ là tuổi hơi lớn chút, năm nay đã bốn mươi ba tuổi.
Nếu như không được, ta lại tiến cung xin hoàng tổ mẫu một người trẻ tuổi một chút."
Tìm ma ma giáo dưỡng cho Sở Hàm Yên, vẫn là Trần A Phúc đề nghị với Sở Lệnh Tuyên.
Tiểu cô nương đã sáu tuổi rồi, lại quá thiện lương, quá đơn thuần, cho dù mình lại lao lực dạy bảo, sau khi con bé lớn lên cũng sẽ không quá khôn khéo.
Cộng thêm mình lại không quá hiểu cong cong quẹo quẹo bên trong đại trạch, cũng không cách nào dạy được con bé những cái này.
Cô gái sinh sống ở trong đại trạch, có thể không biết chữ, nhưng không thể không hiểu đạo sinh tồn bên trong.
Đặc biệt là tiểu cô nương tính tình hiền lành dạng này, nhất định phải cần một ma ma khôn khéo, trung thành, lại am hiểu thâm sâu đạo bên trong để dạy bảo cùng hầu hạ con bé.
Hoàng ma ma này lúc liền đứng hầu hạ ở bên cạnh Sở tam phu nhân, cúi đầu cau mày, tựa như không nghe thấy lời chủ tử nói.
Bà là một trong hai ma ma đắc lực nhất của tam phu nhân, nếu là bà, ngược lại thật sự là nhân tuyển tốt.
Mặc dù tuổi lớn một chút, nhưng ít ra còn có thể làm việc vài chục năm.
Mười năm đầu đời là thời kỳ trưởng thành quan trọng nhất của tiểu cô nương, để Hoàng ma ma nói nhiều một chút cong cong quẹo quẹo bên trong đại trạch.
Sau này gả đi nhà chồng lại hầu hạ tiểu cô nương vài năm, thanh lý sạch sẽ ngưu quỷ xà thần bên cạnh phu quân, sẽ bồi dưỡng xong người nối nghiệp, liền có thể vinh quang về hưu.
Trần A Phúc liếc qua Hoàng ma ma, ôm cánh tay tam phu nhân cười nói: "Hoàng ma ma chính là người đắc ý, tài giỏi, lưu loát của tam thẩm, tam thẩm không tiếc sao?"
Tam phu nhân cười nói: "Hoàng ma ma hầu hạ ta hai mươi mấy năm, trung thành, dùng đến cũng thuận tay, ta thật là có chút không nỡ xa nàng.
Nhưng mà, Yên tỷ muội trải qua chịu không ít khổ, lại thiện tâm, ta thương tiếc nó từ trong lòng, muốn cho cuộc sống sau này của nó được khá giả."
Rồi nói với Hoàng ma ma: "Đại tỷ nhi tuổi nhỏ, lại thiện tâm, ma ma dạy nó tốt, nó sẽ dưỡng lão cho ma ma, có ngày ma ma hưởng phúc."
Hoàng ma ma vội vàng đi đến dập đầu cho Sở tam phu nhân nói: "Tạ quận chúa thương cảm, lão nô tất nhiên sẽ hầu hạ đại tỷ nhi thật tốt."
Đứng dậy sau lại khom gối phúc phúc cho Trần A Phúc, nói: "Tạ đại nãi nãi."
Hoàng ma ma từng là nữ quan trong cung, trên người có phẩm cấp, không cần dập đầu cho Trần A Phúc.
Trần A Phúc cười nói vài câu cùng bà, Hạ Nguyệt lại đưa tới một cái hà bao.
Không qua bao lâu, Sở Hoa lại dẫn Hằng Ca nhi đến.
Nàng nhìn thấy một đôi song sinh, thích không thôi.
Cười nói: "Ai da, ta muốn nhìn bọn họ nhiều hơn, cũng sinh một tiểu ca nhi xinh đẹp như thế."
Hằng Ca nhi rất không cho là đúng nói: "Nam ngân (nói đớt), lớn lên chính là muốn đàn ông."
Bởi vì Hằng Ca nhi lớn lên giống cha nó,