Nghe mấy đứa hài tử như vậy, Trần A Phúc đau lòng không thôi.
Hỏi: "Mấy đứa bọn họ bây giờ còn đang ở Đông Sương?" Thấy Vương thị gật đầu, lại nói: "Để cho bọn nó tới cửa, con nói với bọn nó vài câu."
Vương thị đáp ứng, đi kêu mấy hài tử lại đây.
Một trận tiếng bước chân nhỏ vụn, còn có Đại Bảo lớn giọng: "Mẫu thân, mẫu thân..."
Thỉnh thoảng vài tiếng tiếng nức nở của Sở Hàm Yên.
Tằng Tiểu Thanh mở then cửa phòng ra, Vương thị đang ngăn cửa không cho bọn nó vào.
"Con muốn mẫu thân..."
"Con muốn di di..."
Đại Bảo và Sở Hàm Yên kêu xong, lại lớn tiếng khóc lên.
Mấy ngày qua, đây là Sở lần đầu tiên Hàm Yên cất lớn giọng.
Cho dù là khóc thút thít, cũng làm cho Tống mụ mụ đi theo phía sau thở phào nhẹ nhõm.
Người một nhà đều dọa hỏng, sợ tỷ muội bị kích thích lại trở lại quá khứ.
A Lộc thì rưng rưng kêu "Tỷ tỷ".
Trần A Phúc nghiêng đầu nhìn bọn họ, Đại Bảo khuôn mặt nhỏ nhắn đều nhọn, Sở tiểu cô nương khóc đến điềm đạm đáng yêu.
Nàng nhỏ giọng khuyên nhủ: "Đại Bảo, tỷ muội, A Lộc, mấy đứa ngoan ngoãn, đừng khóc, bệnh ta sắp khỏe.
Chờ bệnh hết rồi, lại mang mấy đứa chơi đùa.
Được rồi, mấy đứa đi Đông Sương đi, đừng để bệnh khí lây qua."
Vương thị và Tống mụ mụ cứng rắn kéo mấy hài tử rời đi Tây Sương.
Bọn họ đều đến Đông Sương, còn có thể nghe được tiếng kêu khóc của Đại Bảo và Yên Nhi.
Bắt đầu từ tối hôm đó, Trần A Phúc ban đêm mỗi ngày cũng sẽ đi không gian, không chỉ ngửi linh khí bên trong, còn vinh hạnh ăn chút lục tổ yến lớn cỡ ghèn mắt ba ba.
Khi nàng kích động cong tay gỡ xuống chút nhỏ từ trên tiểu mỏ nhọn Kim Yến Tử, lại đặt ở đầu lưỡi của mình, lập tức một cỗ cảm giác ngọt ngào mỹ vị chưa bao giờ có tràn ra ở đầu lưỡi, tiếp theo giữa răng môi tràn đầy hương vị đó, hạnh phúc đến nàng đều sắp rơi lệ.
Thậm chí, ngay cả Kim Yến Tử cuồng mắng nàng cũng không thèm để ý.
Kim Yến Tử đảo mí mắt mắng nàng: "Ngốc, cảm thấy thân thể không khỏe thì nên tiến vào không gian, uống canh gừng kia có ích lợi gì.
Nếu như người treo rồi, lại không biết người ta sẽ bị quăng đi nơi nào.
Người ta thích địa phương này, ra không gian, gần như không có thứ gì lợi hại hơn người ta.
Người ta cũng không muốn đi thế giới tu tiên và thế giới huyền huyễn, chỗ đó quái vật quá nhiều..." Ríu ra ríu rít mắng một trận.
Lúc này đây Kim Yến Tử tuyệt không đáng yêu, còn om sòm hơn chim sẻ, ngay cả lời thô tục cũng nói hết ra.
Trần A Phúc dễ tính giải thích: "Khi đó đầu bị choáng, làm sao phản ứng kịp.
Được rồi, được rồi, con đừng mắng nữa, ta biết rõ rồi."
Kim Yến Tử mắng đủ, lại dùng cánh che miệng chít chít cười nói: "Ma ma, người ta cảm thấy người và Sở cha ngày càng gần hơn.
Khoảng cách giữa hai người cũng không phải là hào rộng đâu, là khe nước nhỏ, nhấc chân lên liền vượt qua.
Lúc này mới bao lâu, Sở cha liền tốt đối với người như vậy.
Người ngã bệnh, Sở cha thật sốt ruột.
Ai nha nha, người ta cho dù không thấy được, cũng có thể cảm giác được, khẳng định nhảy càng vui vẻ hơn