Thời điểm Đại Bảo ra phòng ngủ, trông thấy nương đang ngồi ở trên giường La Hán cúi đầu làm may vá, là đang làm quần áo thiếp thân cho cậu.
Cậu đi đến trước mặt Trần A Phúc, chen lấn vào trong ngực nàng, lại bò lên trên nàng chân ngồi xuống.
Khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ được đỏ bừng, con mắt vẫn còn có chút sưng.
Trần A Phúc bỏ xuống may vá, làm bộ như không nhìn ra cậu đã từng đã khóc, kéo cậu vào trong lòng chậm rãi lắc lắc.
Qua một trận, cảm thấy thân thể nhỏ của cậu dần dần mềm xuống, mới thương lượng: "Nhi tử, nương không có cách, chỉ phải đến thương lượng với con một chút, con lấy chủ ý giúp nương được hay không?"
Bị nương nhẹ nhàng lắc, Đại Bảo cảm thấy rất thoải mái, có chút giống Tiểu Thạch Đầu ngồi tiểu ngựa gỗ.
Hỏi: "Nương có chuyện gì khó xử?"
Trần A Phúc nói: "Lần này nương và phụ thân con đi kinh thành, không thể dẫn con cùng muội muội đi.
Nương biết rõ con hiểu chuyện, trước hết nói cho con biết, nhưng vẫn luôn không dám nói muội muội cho con biết, sợ nàng khóc lên.
Nên nói như thế nào với nàng đây? Nương thật khó khăn nha."
Bọn họ lần này đi kinh thành cũng không phải là không thể mang tiểu cô nương, nhưng nàng và Sở Lệnh Tuyên nghĩ tới, nếu đã không mang theo Đại Bảo đi, tốt nhất cũng không cần mang Sở Hàm Yên đi, như vậy đối đãi hai đứa bé mới là đối xử như nhau.
Nếu không, ngoài miệng nói sẽ đối tốt với Đại Bảo, nhưng khi bắt đầu làm việc liền đối đãi khác nhau, sợ nó đa tâm, cảm thấy hài tử thân sinh cùng nhận nuôi không đồng nhất.
Trần Đại Bảo lại nghĩ tới, các người khó xử thì không cần đi.
Cậu mặc dù nghĩ như vậy, cũng không ngốc đến nói ra, bởi vì cậu biết rõ đây là không thể nào.
Nương phải gả cho Sở phụ thân, bọn họ phải đi kinh thành thành thân, đây là ai cũng không thay đổi được.
Nhưng mà, nương có thể coi cậu như người lớn, chuyện trọng yếu như vậy còn thương lượng với cậu, cậu lại có chút tự hào.
Cậu hếch bộ ngực nhỏ, nói: "Muội muội là cô gái, yếu ớt một chút không thể tránh được." Lại trái lương tâm nói: "Nương yên tâm, nhi tử sẽ giúp nương cùng nhau khuyên muội muội."
Nhìn đến cậu bộ dáng nghĩ một đằng nói một lẻo, Trần A Phúc lại cúi đầu hôn khuôn mặt nhỏ nhắn một cái, khen ngợi: "Ca ca chính là không giống nhau, biết rõ giúp nương giải nạn, còn biết bảo vệ muội muội."
Sau khi Sở Hàm Yên tỉnh lại, Trần A Phúc đi thượng phòng cùng với Trần Đại Bảo, nói việc này cho con bé.
Không ngoài dự liệu, bọn họ vừa nói dứt lời, tiểu cô nương liền toét cái miệng nhỏ nhắn khóc lớn lên.
Khóc đến nấc cục, căn bản không nghe giải thích.
Thấy con bé phản ứng kịch liệt như thế, Trần Đại Bảo gấp đến độ vò đầu bứt tai, cũng chẳng quan tâm mình thương tâm, liên tục khuyên muội muội.
Khuyên khuyên, ngay cả chính cậu đều cho rằng nương cùng Sở phụ thân đi kinh thành cũng nên không dẫn bọn họ.
Nhưng khuyên thật lâu đều vô dụng, tiểu cô nương vẫn như cũ khóc không ngừng.
Trần A Phúc nhỏ giọng nhắc nhở: "Sau khi nương